“Ta cũng cảm thấy sư huynh cỏ tinh rất ưu tú, là một tên cẩu tặc!” Mộc Trường Thọ nói, ra vẻ nghiêm túc.
Chu Diệp: “. . .”
“Sư tỷ a, cái từ cẩu tặc này thật sự không thể dùng loạn, mà phải trải qua một hồi phán đoán suy xét, sự ưu tú của ta kém xa sư tỷ, vì vậy sư tỷ là cẩu tặc, mà ta không phải.”
“Tiểu sư đệ rất ưu tú, cũng là cẩu tặc, ta cũng kém xa hắn, vì vậy ta thật sự không phải cẩu tặc, ta căn bản không xứng với xưng hô này.” Chu Diệp giải thích.
Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy lâm vào trầm tư.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây