Có Con Với Ma Tôn

Chương 28:

Chương Trước Hết Chương

Tiêu Tịch Hòa xác định được hai việc, một là Tạ Trích Tinh thật sự không thích Lâm Diệc, hai là Tạ Trích Tinh căn bản không cần phải chém giết, cũng có thể dựa vào một cái miệng mà thu hút toàn bộ thù hận của giới tu tiên.

Lâm Diệc cũng ý thức được mình không phải đối thủ của Tạ Trích Tinh trong việc đấu võ mồm, bèn liếc nhìn đệ tử bên cạnh, đệ tử lập tức lấy ra một viên linh châu.

Tiêu Tịch Hòa nhìn thoáng qua, hình như là vật dùng để đo linh lực, nếu đến gần người tu đạo, viên châu sẽ phát sáng, tu sĩ càng cao cấp, viên châu càng sáng, chỉ là sau khi mọi người vào Bối Âm cốc, linh lực tu vi đều bị áp chế, cho nên dù có cầm cũng sẽ không sáng lên.

Đệ tử cầm viên linh châu không sáng này, thận trọng đi về phía Tạ Trích Tinh.

Một bước, hai bước, ba bước... càng ngày càng gần, trái tim Tiêu Tịch Hòa cũng treo lên, nhón chân trốn sau lưng Tạ Trích Tinh len lén nhìn.

Linh châu không sáng lên. Đệ tử khựng lại, thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía sau Lâm Diệc.

Lâm Diệc nheo mắt đột nhiên ra tay, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm về phía Tạ Trích Tinh. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi Tiêu Tịch Hòa hoàn hồn lại, kiếm đã đâm xuống đất cách mũi giày Tạ Trích Tinh một tấc.

Nàng theo bản năng nắm chặt dây lưng trong tay, siết chặt đến mức khóe miệng Tạ Trích Tinh giật giật.

Khi nguy hiểm ập đến, hành động theo bản năng dễ dàng bộc lộ bản chất nhất, lúc Lâm Diệc xuất kiếm, vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Trích Tinh, vốn tưởng rằng có thể ép hắn sử dụng linh lực, không ngờ lại thất bại.

Chẳng lẽ việc Bối Âm cốc một đêm vào xuân không liên quan đến hắn? Lâm Diệc nhíu mày, đè nghi hoặc xuống đáy lòng.

Tạ Trích Tinh nhìn thanh kiếm trước mũi giày, im lặng một lúc rồi mở miệng: “Con dâu ngươi nói con trai ngươi không bằng ngươi.”

Lâm Diệc: “...”

Chúng đệ tử Côn Luân: “...”

“Nàng ta chắc chắn đang lừa ngươi.” Tạ Trích Tinh nhìn thanh kiếm chỉ cắm xuống đất ba tấc, bổ sung một cách nghiêm túc.

Mọi người có mặt: “...”

Lâm Diệc bị hắn sỉ nhục trước mặt như vậy, nhất thời cái gì cũng không để ý tới nữa, rút kiếm của đệ tử bên cạnh ra muốn liều mạng với hắn, kết quả bị mấy đệ tử vội vàng ngăn lại.

“Sư tôn bình tĩnh, chớ trúng kế ma đầu!”

“Sư tôn...”

Lâm Diệc đột nhiên giãy ra khỏi sự khống chế của mọi người, mặt mày đen lại xoay người bỏ đi, những người còn lại nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo.

“Ông ta chắc chắn sẽ hận chết ngài.” Tiêu Tịch Hòa cởi áo choàng, “Ngài thật ra không cần vừa lên đã dùng chiêu lớn như vậy.” Tuy rằng tu tiên giới lấy cường giả làm tôn, đạo đức cảm càng ngày càng nhạt nhòa, nhưng chuyện loạn luân kiểu này dù ở nơi đạo đức cảm có yếu ớt đến đâu, cũng coi như là chuyện động trời.

Nếu truyền ra ngoài, Lâm Diệc e là không còn mặt mũi nào để sống nữa.

“Kỳ thật có thể từng bước một, ví dụ như trước tiên nói ông ta có dung mạo xấu xí.” Tiêu Tịch Hòa nghiêm túc nói.

“Không nói như vậy, ông ta sẽ rời đi nhanh như vậy sao?” Tạ Trích Tinh liếc nhìn nàng, “Ông ta mà không đi nữa, ta sẽ bị nàng siết chết.”

Tiêu Tịch Hòa áy náy nhìn thắt lưng nhăn nhúm của hắn.

“Hắn có trả thù ngài không?” Nàng vẫn hơi lo lắng, “Nơi này là địa bàn của ông ta, ngài lại bị khống chế, ông ta muốn giết ngài hẳn là rất dễ dàng.”

Tạ Trích Tinh nhìn nàng một cái: “Ông ta không dám.”

Tiêu Tịch Hòa dừng lại một chút, nghĩ cũng đúng, Tạ Trích Tinh không chỉ tự mình lợi hại, còn có cha ruột thống lĩnh Ma giới làm chỗ dựa, tuy rằng nhiều năm qua vẫn luôn trong trạng thái thả rông, nhưng nếu hắn thật sự có mệnh hệ gì, vị kia sẽ tắm máu tu tiên giới, dù sao trong nguyên tác sau khi Tạ Trích Tinh chết, vị kia chính là làm như vậy.

Tiêu Tịch Hòa chậc một tiếng, chợt nhớ tới một chuyện khác: “Lâm Diệc nói hết lạnh xuân về là có ý gì? Đúng rồi, trước đó ta còn thấy bên ngoài có tuyết, tại sao những nơi khác tuyết còn chưa tan, mà Bối Âm cốc đã vào xuân rồi?”

Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái: “Nàng nghĩ sao?”

“Không biết, trùng hợp thôi,“ Tiêu Tịch Hòa ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc, “CŨng không thể thật sự là ngài làm, ngài lại không có linh lực.”

Tạ Trích Tinh giật giật khóe miệng, từ chối trả lời.

Tối hôm đó, lại đến giờ tu luyện.

Tiêu Tịch Hòa nhìn người nào đó đang dựa vào mép giường chờ đợi, chỉ cảm thấy đầu gối ẩn ẩn đau. Nửa năm nay cứ lặp đi lặp lại cùng một tư thế, dẫn đến thời gian của hắn càng ngày càng lâu, mỗi lần xong nàng đều bị đau chân hai ngày, hiệu suất cực kỳ thấp.

“Hay là...” Tiêu Tịch Hòa do dự mở miệng, “Hôm nay chúng ta đổi tư thế khác?”

Tạ Trích Tinh ngẩng đầu lên, nhưng không khó chịu, dường như cũng không phản cảm với đề nghị của nàng.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)