Tiêu Tịch Hòa uống một hơi cạn sạch, lúc này mới phát hiện mình chỉ có trà, còn mấy thứ topping đều bị hắn ăn hết rồi.
... Thôi vậy, bây giờ không phải lúc so đo chuyện này. Tiêu Tịch Hòa nắm chặt tay áo hắn, kể lại tỉ mỉ chuyện vừa rồi, cuối cùng mới sắp khóc nói: “Làm sao bây giờ, sẽ không lại thả chó cắn ta chứ?”
Tạ Trích Tinh liếc nhìn nàng: “Nếu bọn họ phát hiện ra nàng, đã sớm bắt nàng đi rồi, không đến mức thả nàng trở về đâu.”
“Nhưng bọn họ rõ ràng nói có gì đó kỳ lạ, còn nói muốn báo cáo lên chưởng môn!” Tiêu Tịch Hòa trợn tròn mắt.
Tạ Trích Tinh cầm một miếng khoai tây chiên: “Không sao cả.”
Tiêu Tịch Hòa giật lấy miếng khoai của hắn, đáng thương nói: “Ma tôn...”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Tạ Trích Tinh giật lại miếng khoai.
Tiêu Tịch Hòa còn muốn giật lại, bị Tạ Trích Tinh liếc một cái liền ngoan ngoãn ngay.
Mặc dù Tạ Trích Tinh liên tục nhấn mạnh sẽ không có chuyện gì, nhưng Tiêu Tịch Hòa vẫn không yên tâm, vì vậy cứ bám theo hắn, kiên quyết cho rằng bên cạnh hắn là nơi an toàn nhất.
Sau khi lại một lần nữa quay người bị nàng đụng phải, Tạ Trích Tinh kéo nàng ra xa một chút: “Nàng định bám theo đến khi nào?”
“Bám theo đến khi nào an toàn thì thôi.” Tiêu Tịch Hòa trả lời.
Tạ Trích Tinh nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại.
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ nuốt nước miếng, biểu cảm thay đổi, uất ức nói: “Ma tôn! Ta thật sự rất sợ hãi!”
Tạ Trích Tinh im lặng hồi lâu, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Được rồi, ta đã niệm chú ẩn thân cho nàng rồi, cho dù bọn họ mang theo chó đến, cũng không thể ngửi thấy sự tồn tại của nàng đâu.”
“... Ngài đang lừa trẻ con ba tuổi đấy à?” Tiêu Tịch Hòa cạn lời.
Tạ Trích Tinh cười như không cười: “Nàng còn không bằng trẻ con ba tuổi.”
Tiêu Tịch Hòa hít mũi một cái, tiếp tục bám lấy hắn. Tạ Trích Tinh đang định nói gì đó thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau nàng.
“Sao vậy?” Tiêu Tịch Hòa lo lắng.
Tạ Trích Tinh thản nhiên nói: “Bọn họ đến rồi.”
Tiêu Tịch Hòa lập tức hiểu ra, vội vàng lấy áo choàng từ trong túi Càn Khôn, luống cuống mặc vào, hơn hai mươi đệ tử Côn Luân cũng xuất hiện trước mặt bọn họ, người dẫn đầu không phải là vị trưởng lão lần trước, mà là một ông lão râu trắng mặc áo xanh.
Theo nguyên tác, Côn Luân phái chỉ có một ông lão râu trắng, đó chính là chưởng môn Côn Luân phái Lâm Diệc.
... Vậy là đến cả chưởng môn cũng bị kinh động rồi sao? Mặc dù biết bọn họ không nhìn thấy mình, nhưng Tiêu Tịch Hòa vẫn lặng lẽ trốn ra sau lưng Tạ Trích Tinh, lén nắm lấy thắt lưng của hắn.
Nàng đứng quá gần, hơi ấm lặng lẽ truyền qua lớp áo đến lưng hắn, mặc dù không chạm vào nhau, nhưng Tạ Trích Tinh vẫn có cảm giác như đang bị ôm từ phía sau. Yết hầu hắn chuyển động, muốn bước lên phía trước, nhưng chân lại như mọc rễ, không nhúc nhích được.
“Tạ đạo hữu, đã lâu không gặp.” Lâm Dịch nhìn Tạ Trích Tinh với vẻ mặt bình tĩnh.
Từ khi đến thế giới này, ngoài Tạ Trích Tinh, Tiêu Tịch Hòa vẫn chưa gặp qua tu sĩ cao cấp nào khác, mà bộ lọc Ma tôn của Tạ Trích Tinh đã sớm tan thành mây khói sau những ngày tháng ăn uống không ngừng của hắn, nên nói đúng ra, vị trước mắt này mới là nhân vật lớn thực sự trong lòng Tiêu Tịch Hòa.
Nhớ trong nguyên tác có viết, ông ta là Nguyên Anh đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đến Hóa Thần, hơn nữa hiện tại đã hơn một nghìn tuổi... Hơn một nghìn tuổi! Tiêu Tịch Hòa không dám nghĩ đến, nhưng vị này lại sống lâu như vậy, hơn nữa còn có thể tiếp tục sống, nhìn còn rất khỏe mạnh cường tráng, dáng người phiêu dật, tiên phong đạo cốt...
Tạ Trích Tinh: “Chuyện ngươi và con dâu thông dâm, con trai ngươi đã biết chưa?”
Tiêu Tịch Hòa: “?”
Sắc mặt Lâm Diệc thay đổi: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Tối hôm đó bổn tôn đã tận mắt nhìn thấy,“ Tạ Trích Tinh thản nhiên nói, “Ngươi còn gọi nàng ta là tiểu bảo bối.”
Chúng đệ tử Côn Luân: “...”
Tiêu Tịch Hòa: “...” Cái đéo gì mà tiên phong đạo cốt.
“Tên yêu ma nhà ngươi, thật sự là không coi ai ra gì, thật sự cho rằng bản tôn không dám giết ngươi sao?!” Lâm Diệc đột ngột rút trường kiếm.
Tạ Trích Tinh lười biếng liếc nhìn ông ta: “Ngươi dám?”
Sắc mặt Lâm Diệc tái mét, may mà đệ tử bên cạnh kịp thời ngăn cản ông ta: “Sư tôn, việc chính quan trọng, đừng để mắc mưu tên yêu ma này!”
Lâm Diệc nghe vậy mới bình tĩnh lại, một lát sau lại trở thành cao nhân đắc đạo, không hề nao núng.
Tiêu Tịch Hòa: “...” Thôi đi, không tin mấy người này nữa, thật sự là người này còn giả tạo hơn người kia.
“Tạ đạo hữu, xin hỏi ngươi có thể giải thích một chút, tại sao trong Bối Âm cốc chỉ sau một đêm lại hết lạnh lẽo mà chuyển sang mùa xuân?” Lâm Diệc nheo mắt hỏi.
Tạ Trích Tinh liếc ông ta một cái: “Ta là chủ nhân của Côn Luân à?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy ngươi hỏi ta làm gì.”
Lâm Diệc: “...”