Tạ Trích Tinh nhìn nụ cười nơi khóe mắt nàng hồi lâu, lặng lẽ dời mắt đi.
Màn đêm buông xuống, khí lạnh dâng lên, Bối Âm cốc lạnh hơn ban ngày nhiều.
Tiêu Tịch Hòa khoác chăn lông ngỗng, ngồi trước bàn nhỏ lấy ra bình rượu trái cây đã cất giữ từ lâu, uống hết ly này đến ly khác. Tạ Trích Tinh yên lặng ngồi đối diện nàng, nhìn nàng thực hiện nghi thức cuối cùng.
“Say rồi sẽ không sợ nữa.” Nàng lầm bầm giải thích với người đối diện.
Tạ Trích Tinh liếc nhìn ly rượu trên tay nàng: “Loại rượu trái cây này, e rằng cô uống một vạn ly cũng không say.”
Vừa dứt lời, một chiếc ly đột nhiên chìa ra trước mặt hắn, rượu bắn ra làm ướt áo hắn: “Uống!”
Tạ Trích Tinh: “...”
“Uống đi mà.” Tiêu Tịch Hòa giục giã.
Tạ Trích Tinh cong khóe môi, nhận lấy ly rượu: “Xem ra ta đã đánh giá cao cô rồi.”
Tiêu Tịch Hòa hít mũi, hốc mắt đột nhiên hơi đỏ: “Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ...”
Kẻ say rượu không mở miệng thì thôi, một khi bắt đầu nói, thì rất khó dừng lại.
“Ta từ nhỏ đến lớn đều là người tốt, hồi đi học thường xuyên đỡ bà cụ qua đường, sau khi đi làm thì thỉnh thoảng quyên góp tiền làm từ thiện, tính tình tốt, dáng người đẹp, ai cũng thích ta, đều muốn làm bạn với ta, ngài nói ta là người tốt như vậy, tại sao lại xui xẻo như thế, lại bị hai tên khốn say rượu lái xe đâm trúng.”
“Bị đâm thì bị đâm thôi, lại còn không chết ngay tại chỗ, gãy hết xương lại còn thành người thực vật, nằm trong ICU cả năm trời toàn dựa vào máy thở duy trì sự sống, lưng sắp lở loét hết rồi. Đừng thấy ta không mở mắt ra được, nhưng ta cái gì cũng biết, bác sĩ khâu mấy mũi ở đâu, cắt một miếng da ở đâu, ta đều rõ ràng, rất nhiều lần ta muốn bò dậy, tự tay rút ống thở của mình.”
“Đau quá, rõ ràng đã thành người thực vật rồi, sao vẫn còn đau như vậy? Lúc đó thật sự rất muốn chết... Nhưng ta đột nhiên xuất hiện ở đây, đột nhiên lại có một sinh mạng mới, ngài biết tâm trạng của ta lúc đó như thế nào không? Vui vẻ, rất vui vẻ, dù chỉ có ba mươi ngày, cũng không thể kìm nén được niềm vui.”
“Không cần lúc nào cũng bị đẩy vào phòng mổ thật tốt, không cần nằm trên giường chờ chết thật tốt, nhưng tại sao chỉ có ba mươi ngày chứ... Ta rõ ràng rất muốn sống, tại sao chỉ có ba mươi ngày chứ?”
Nói đến đây, Tiêu Tịch Hòa đã không nhịn được nghẹn ngào.
Tạ Trích Tinh bình tĩnh nhìn nàng, cũng không biết đã nghe lọt tai được bao nhiêu.
Tiêu Tịch Hòa mũi đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Trích Tinh: “Ma Tôn đại nhân, bây giờ ta đã bắt đầu đau rồi, trước khi chết, ta còn vài lời muốn nói với ngài.”
“Nói.” Tạ Trích Tinh ngẩng đầu nhìn nàng.
Tiêu Tịch Hòa cắn môi dưới, nhìn hắn hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Ngài thật sự là kẻ tồi tệ nhất mà ta từng gặp.”
Tạ Trích Tinh: “...”
“Rõ ràng ngủ với ta vài lần là có thể cứu mạng ta, vậy mà ngài sống chết không chịu đồng ý, thế nào? Sợ ngủ với ta xong sẽ mang thai sao? gài là nam nhân! Chẳng thiệt thòi gì mà!” Tiêu Tịch Hòa lung tung lau khóe mắt, giọng điệu u oán và bi thương, “Coi mạng người như cỏ rác, chút lòng tốt giúp đỡ người khác cũng không có, uổng công ta làm cho ngài nhiều món ngon như vậy, đúng là phí công.”
“Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt, mà ngài ngay cả nhẫn nhịn một chút cũng không được? Thân hình ta cũng không tệ mà đúng không? Mặt cũng không khó nhìn chứ? Tại sao ngài cứ không chịu giúp ta hả?”
“Ta thật chưa từng gặp nam nhân nào lòng dạ xấu xa hơn ngài, đã quyết tâm không giúp ta, còn đến ăn cơm của ta, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt ta, lúc nào cũng cho ta hy vọng, tra nam! Đồ khốn! Cặn bã!”
“Mắng xong chưa?” Tạ Trích Tinh thản nhiên lên tiếng.
Tiêu Tịch Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu: “Mắng xong rồi.”
“Vậy thì chết đi, cổ độc của cô sắp phát tác rồi.” Tạ Trích Tinh tốt bụng đẩy viên thuốc Vẫn Thân Hoàn về phía nàng.
Tiêu Tịch Hòa hít mũi một cái, tay run run cầm lấy viên thuốc, nhìn chằm chằm một lúc lâu cuối cùng cũng quyết tâm, nhắm mắt lại nhét vào miệng——
“Ta có thể cứu cô.” Tạ Trích Tinh chậm rãi nói.
“Ọe...” Tiêu Tịch Hòa quay đầu nôn thuốc ra, uống liền hai ngụm rượu trái cây súc miệng, lại vội vàng lấy một nắm thuốc thanh nhiệt giải độc nuốt xuống, xác định không sao rồi mới nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Trích Tinh, “Ma Tôn đại nhân, ngài nói gì?”
“Nhưng ta ghét người khác chạm vào ta.” Tạ Trích Tinh vẻ mặt bình tĩnh.
“Ta đảm bảo!” Tiêu Tịch Hòa vội vàng giơ ba ngón tay thề, “Tuyệt đối không làm gì thừa thãi, ngoài bộ phận mấu chốt tuyệt đối không chạm vào bất kỳ chỗ nào khác! Kết thúc rồi quần áo của ngài cũng không hề xộc xệch!”
Tạ Trích Tinh trầm tư hồi lâu, cuối cùng lười biếng ngả người ra sau: “cô tới đi.”
“...Tự ta làm sao?” Tiêu Tịch Hòa đầu óc hơi chậm chạp sau khi uống rượu.
Tạ Trích Tinh nhướng mày: “Không thì sao?”
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước miếng, lặng lẽ rời khỏi ghế, đi vòng qua bàn ngồi xổm trước đầu gối hắn, hít sâu một hơi định cởi thắt lưng của hắn.
“Quên ta nói gì với cô rồi sao?” Tạ Trích Tinh bất mãn.
Tiêu Tịch Hòa kinh ngạc: “Cả quần áo cũng không cởi?”
“Cần sao?” Tạ Trích Tinh có chút không kiên nhẫn, dường như muốn đổi ý.
Tiêu Tịch Hòa vội vàng nói: “Không cần không cần... Về lý thuyết, chỉ cần lấy ra là được.”
Tạ Trích Tinh lúc này mới hài lòng.
...Vậy thì lấy ra kiểu gì? Tiêu Tịch Hòa nhìn Tạ Trích Tinh mặt không cảm xúc, cảm thấy hơi khó ra tay, do dự hồi lâu cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Ma Tôn đại nhân, hay là chúng ta vào lều đi, ngài ngồi như vậy ta hơi khó thao tác.”
“Chậc.”
Tim Tiêu Tịch Hòa đập thình thịch.
“Phiền phức.” May mà Tạ Trích Tinh chỉ oán trách một câu, rồi đi thẳng vào lều.
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tu ừng ực hai ngụm rượu trái cây rồi đi theo vào.
Trong lều, Tạ Trích Tinh lười biếng dựa vào giường, ung dung nhìn nàng.
Nhịp tim Tiêu Tịch Hòa hơi nhanh, chậm chạp đến bên giường rồi lại ngồi xổm trước mặt hắn, im lặng một lúc rồi hỏi: “Ma Tôn đại nhân, đời sống riêng tư của ngài bình thường thế nào?”
Tạ Trích Tinh giật mình.
“Kinh nghiệm phong phú chứ? Không có bệnh gì chứ? Ta có cần uống thuốc trước không, hay là tự làm bao cao su, ngài có nhận thức hạn chế nên có thể không biết, cấu tạo nam nữ khác nhau, nữ sinh rất yếu ớt nhất định phải bảo vệ tốt...”
“Nói thêm một chữ nữa, ta sẽ đi.” Tạ Trích Tinh thản nhiên cắt ngang.
Tiêu Tịch Hòa lập tức im lặng, trong lều yên tĩnh trở lại.
Một lúc lâu sau, Tiêu Tịch Hòa vẫn lặng lẽ tìm một viên thuốc bổ thân thể, lén nuốt xuống.
Tạ Trích Tinh nhìn thấy nàng lén uống thuốc: “...”