Cổ Chân Nhân

Chương 79: Chiến lực tăng mạnh

Chương Trước Chương Tiếp

Gió thu đìu hiu, lá đỏ phiêu linh.

Cỏ dại khô vàng, trên nhánh cây treo từng quả từng quả dại màu da cam hoặc đỏ ửng.

“Grừ!” Con lợn rừng màu đen, lông bờm dựng đứng, bốn chân chạy lồng.

Mặt đất trên núi phủ một lớp lá rụng dày.

Lợn rừng xông đến, mang theo gió rít, lá rụng sau lưng bay bay.

Phương Nguyên lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn con lợn rừng càng ngày càng đến gần, gương mặt lạnh lùng.

Giết!

Bỗng nhiên hắn đạp một bước dài về phía trước, sau đó hai chân thay phiên nhau bước ra, hắn vậy mà không tránh không né, hung hãn xông thẳng phía lợn rừng.

Hai cái nanh trắng như tuyết của lợn rừng đâm rách không khí, sát khí đằng đằng.

Phương Nguyên nghiêng người tránh qua cái nanh, trùng vai xuống, đụng mạnh vào đầu lợn rừng.

Tại thời điểm sắp đụng nhau, nơi bả vai Phương nguyên hiện lên một mảng sáng nhàn nhạt màu xanh lục.

Ngọc Bì cổ!

Rầmmm.

Một tiếng trầm đục vang lên, cả hai đâm sầm vào nhau.

Phương Nguyên liên tục lui về phía sau ba bước, lợn rừng thì lui về phía sau một bước.

Nếu tính ra, thật sự thì sức mạnh của Phương Nguyên vẫn hơn một chút nhưng Phương Nguyên chỉ lao ra bằng hai chân, không sánh bằng tác dụng của bốn cái chân của lợn rừng. Hơn nữa, trọng tâm của lợn rừng ổn định hơn Phương Nguyên rất nhiều.

Nhưng mà bị Phương Nguyên đâm thẳng vào đầu, tuy rằng lợn rừng vẫn đứng như trước nhưng cơ thể to lớn đã lung lay.

Phương Nguyên quát một tiếng, lại xông đến một lần nữa, tay trái nắm lấy nanh lợn rừng, nắm đấm tay phải giơ lên cao, ánh ngọc xanh nhàn nhạt hình thành nên một màng sáng mỏng manh, bao phủ mặt ngoài nắm đấm.

Phịchhhh.

Nắm tay hung hãn nện xuống, lợn rừng lập tức kêu lên đau đớn, bắt đầu cố sức giãy dục.

Bắp thịt trên tay trái Phương Nguyên căng lên giữ chặt lợn rừng, gân xanh trên tay nổi lên như từng con từng con giun uốn quanh.

Đồng thời, nắm đấm tay phải của hắn không ngừng giơ lên thật cao rồi lại nện xuống thật mạnh.

Bịch bịch bịch!

Mỗi khi nắm đấm nện xuống đầu lợn rừng, ánh ngọc màu xanh biếc trên nắm tay lại bùng lên một lần.

Lợn rừng bị nắm tay nện đến choáng váng, sức giãy giụa càng ngày càng nhỏ.

“Một kích cuối cùng!” Đôi mắt Phương Nguyên loé lên như ánh chớp, hắn vươn thẳng thân trên, cánh tay phải duỗi thẳng, giơ lên lên mức cao nhất, sau đó co khuỷu tay, ầm ầm nện xuống.

Ánh sáng ngọc màu xanh biếc bám chặt vào trên khuỷu phải của Phương Nguyên, theo động tác của hắn, hoá thành một vệt sáng xanh trên không trung.

Phịch!

Phương Nguyên khuỵ một chân trên đất, khuỷu tay hung ác đập vỡ xương sọ lợn rừng. Cuối cùng lợn rừng còn chưa kịp hét thảm ra một tiếng nào thì im bặt.

Một cái đầu lợn rừng hoàn toàn biến dạng, xương sọ màu trắng vỡ nát đâm rách da, lòi hẳn ra bên ngoài. Máu tươi và não tương từ từ chảy ra rơi xuống trên lớp lá rụng dày, nhuộm bên dưới thành một mảng màu đỏ tươi rực rỡ.

Một cơn gió thu xào xạc thổi đến, cuốn bay những chiếc lá rụng, thổi tan hơi nóng toả ra từ máu lợn rừng.

“Sống, rạng rỡ như hoa mùa hạ. Chết, đẹp đẽ như lá mùa thu.” Phương Nguyên thì thào, thưởng thức bức tranh sinh tử này.

Người sống rực rỡ sáng lạn, người chết thê lương tĩnh mịch.

Giữa một sống một chết, đối lập mạnh liệt đến nhường nào, tô rõ sự tàn khốc của thiên nhiên lẫn sự tuyệt diệu của sinh mệnh.

“Cho dù là thế giới nào, kẻ thắng xán lạn rực rỡ, mà kẻ thất bại thì rét lạnh tàn tạ. Cách biệt giữa thắng và bại, đối với ta mà nói, đó chính là cách biệt giữa sống và chết, vì bước trên ma đạo, một khi thất bại là đồng nghĩa với chết.”

Phương Nguyên ngồi khoanh chân dựa vào xác lợn rừng. Hắn thả Bạch Thỉ cổ ra, để cho nó ăn thịt lợn rừng, cùng lúc đó hắn phân ra một phần tinh thần đi vào không khiếu trong cơ thể.

Nguyên hải thanh đồng màu xanh sẫm trong không khiếu nổi sóng dập dờn, ba đào sinh diệt.

Khi nguyên hải đầy nhất thì chiếm bốn thành bốn thể tích. Trong trận kịch chiến vừa rồi, Phương Nguyên nhiều lần sử dụng Ngọc Bì cổ tăng phòng ngự của bản thân, do đó chân nguyên hao tổn, hiện tại hắn chỉ còn dư lại ba thành sáu phần.

Nói ra thì chỉ là tiêu hao tám phần chân nguyên, ngay cả một thành cũng không đến. Nhưng vì đây là chân nguyên xanh sẫm của nhất chuyển đỉnh phong, như vậy đã là tiêu hao rất lớn.

Nhất chuyển sơ giai là chân nguyên màu xanh lục.

Nhất chuyển trung giai là chân nguyên xanh biếc.

Nhất chuyển cao giai là chân nguyên xanh đậm.

Nhất chuyển đỉnh phong là chân nguyên xanh sẫm.

Càng đậm càng tinh tuý.

Một lần sử dụng Nguyệt Quang cổ cần một thành chân nguyên màu xanh lục, nếu là chân nguyên xanh biếc thì chỉ cần nửa thành, chân nguyên xanh đậm lại giảm đi một nửa nữa, đến chân nguyên xanh sẫm cũng như vậy.

Nói cách khác, một thành chân nguyên xanh sẫm tương đương với hai thành xanh đậm, bốn thành xanh biếc, tám thành xanh lục.

Sử dụng Ngọc Bì cổ tiêu hao tám phân chân nguyên xanh sẫm, đổi thành chân nguyên màu xanh lục nhất chuyển sơ giai thì sẽ cao đến sáu thành bốn phần!

Nếu như Phương Nguyên còn đang ở sơ giai, cả không khiếu chỉ có bốn thành bốn chân nguyên thì chỉ cần sử dụng đến một nửa, nguyên hải trong không khiếu sẽ tiêu hao hết sạch.

“Tu vi cổ sư càng cao, sức chiến đấu càng mạnh, điều này thể hiện ở trên phương diện chân nguyên. Càng cao giai, màu sắc chân nguyên càng đậm, càng sử dụng lâu hơn. Nhưng chân nguyên xanh sẫm này của ta là được Tửu Trùng tinh luyện chân nguyên cao giai mà có, không giống như Phương Chính, hiện tại đã tấn thăng đến nhất chuyển đỉnh phong.” Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Nguyên nhấp nháy.

Thời gian thoáng qua nhanh, bây giờ đã là cuối thu.

Từ lúc Vương Đại ám sát đến nay đã qua hơn hai tháng.

Phương Chính trúng độc, mê man bảy ngày bảy đêm. Sau khi tỉnh lại thì hắn giống như biến thành một người khác, trở nên vô cùng nỗ lực, tu hành cực kỳ khắc khổ.

Có người nói, mỗi lần gặp trắc trở trong đời đều là một tài sản quý giá.

Mặc cho câu này có đúng hay không nhưng quả thật, từ lần trắc trở này, Phương Chính đã hiểu ra một điều gì đó. Hắn giống như một viên ngọc thô đã trải qua mài giũa, hiển lộ ra chất ngọc lộng lẫy bên trong.

Hắn là học viên đầu tiên tấn thăng cao giai, không lâu sau, hắn lại là người thứ nhất tấn thăng đến nhất chuyển đỉnh phong, một lần nữa bỏ xa đám bạn cùng lứa. Hào quang của tư chất loại giáp đã bắt đầu toả ra từ trên người hắn.

“Ta cách đỉnh phong cũng không xa, chậm nhất là mười ngày nửa tháng. Lại nói, ta chưa từng dừng việc ôn dưỡng không khiếu một ngày nào, chỉ là bây giờ, tư chất loại bính không thể đánh đồng với tư chất loại giáp, loại ất. Đồng thời, còn có một nguyên nhân khác...” Phương Nguyên nghĩ đến đây thì nhếch miệng cười, một nụ cười miễn cưỡng.

Cách mỗi một khoảng thời gian, hắn phải đi săn một con Ngọc Nhãn Thạch Hầu để cho Ngọc Bì cổ ăn. Đồng thời, hắn còn phải không ngừng tìm kiếm manh mối tiếp theo của truyền thừa Hoa Tửu hành giả.

Địa hình rừng đá khá phức tạp, từng cây từng cây cột đá một cắm vuông góc xuống dưới, chỉ cần Phương Nguyên không để ý một chút thì sẽ đến quá gần cột đá, vì vậy mà khiến cho đàn khỉ công kích.

Có nhiều lần Phương còn bị mười mấy con Ngọc Nhãn Thạch Hầu đuổi theo. Một lần nguy hiểm nhất là trong quá trình rút lui, hắn lại bước vào vòng cảnh giới của một cây cột đá khác, dẫn đến hai tốp khỉ đến khoảng hơn trăm con đuổi giết.

May mà những Ngọc Nhãn Thạch Hầu có bản tính “trạch”, mỗi lần đuổi giết, chúng cũng không đuổi theo quá xa, chỉ cần đuổi theo đến một khoảng cách nào đó là chúng sẽ trở về nhà, tiếp tục ru rú bên trong.

May là như vậy rồi mà vẫn có vài lần Phương Nguyên rơi vào nguy cơ sống chết. Nhưng vào những thời khắc quyết định, Ngọc Bì cổ đã thể hiện ra tác dụng phòng ngự cực tốt.

Việc thăm dò như vậy khiến cho Phương nguyên phải tốn nhiều thời gian và sức lực, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến tu vi của hắn tiến triển hơi chững lại.

“Mặc dù vậy nhưng cũng đã tốt hơn kiếp trước rất nhiều. Còn việc thăm dò rừng đá cũng không phải là không có thành quả. Ít nhất ta đã biết vòng vòng chu vi vách đá không có gì, suy đoán sơ bộ là manh mối tiếp theo của truyền thừa phải ở trong rừng đá. Phương Nguyên đang suy nghĩ thì một bóng đen đạp lên cành khô, tiếp cận hắn.

Đây là một con sói già lang thang.

Nó có một bộ lông màu vàng, chân khập khiễng, một con mắt cũng bị mù, chỉ còn lại một con mắt trái toả ra tia nhìn tàn nhẫn và nhạy bén.

Nó nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cánh mũi động đậy. Sói cũng giống như chó, trước giờ chúng đều có khứu giác nhạy bén, hẳn là con sói này bị mùi máu tươi của lợn rừng hấp dẫn đến.

Loài sói thông thường là động vật có tính bầy đàn, thế nhưng cũng có những con sói tàn tật lang thang như vậy. Bên trong đàn sói cũng có cạnh tranh, để duy trì sức mạnh của đàn, chúng sẽ loại bỏ một vài con sói già tàn tật có sức chiến đấu thấp.

Phương Nguyên nhanh chóng đứng lên, lẳng lặng nhìn con sói già này.

Trước kia, chỉ cần giết một con lợn rừng thì chân nguyên trong cơ thể hắn cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu, sức chiến đấu giảm xuống trên diện rộng, một khi gặp phải dã thú phá rối, hắn đều chọn né tránh.

Thế nhưng vào tháng này, sức chiến đấu của hắn nâng cao thần tốc, hiện giờ lại có Ngọc Bì cổ trên tay, hắn dư sức đối phó với một con sói tàn phế.

Lá cây khắp núi ngả đỏ.

Tà dương chiếu muộn.

Một người một sói đứng cách nhau năm mươi bước, lẳng lặng nhìn nhau.

Trong mắt sói loé ánh sáng xanh, tàn nhẫn mà xảo quyệt. Mà đôi mắt Phương Nguyên thì thăm thẳm, con ngươi đen như mực, lạnh lùng nhìn.

Bạch Thỉ cổ chui ra, nó đã ăn no,

vừa lòng thoả dạ bay trở về trong không khiếu Phương Nguyên.

Con sói già liếc nhìn lợn rừng trên đất chỉ còn lại xương và da, phần thịt gần như đã bị Bạch Thỉ cổ ăn sạch.

Ánh sáng xanh trong mắt sói co lại, rồi nó lùi về sau vài bước, sau đó quay đầu chui vào trong rừng cây.

Con sói già này có thể sống đến nay tất nhiên là có trí khôn nhất định, nó nhạy bén nhận ra được sự đáng sợ của Phương Nguyên, vì vậy nó cẩn thận lựa chọn rút lui.

Nó đến đột nhiên, đi cũng vội vàng.

Không như lợn rừng xông đến rầm rộ, không như hổ dữ nhếch miệng gầm gừ.

Nó chỉ bắt đầu quyết đấu với Phương Nguyên trong im lặng rồi cũng lại kết thúc trong trầm mặc.

“Bằng quy luật sinh tử tồn vong, chẳng biết thiên nhiên đã thai nghén ra bao nhiêu điều ngoạn mục.” Phương Nguyên đứng tại chỗ, không đuổi theo con sói, trên thân con con sói già này không có chỗ nào đáng để hắn ra tay.

Gràoooooo!

Nhưng liền ngay sau đó, bỗng nhiên một tiếng tru thê thảm của con sói già vang lên.

Tiếng sói tru đột nhiên phát ra lại dừng lại trong nháy mắt, mùi vị chết chóc lan ra dày đặc.

Răng rắc răng rắc.

Không lâu sau, từ rừng cây bên kia truyền đến những tiếng động của cành cây khô bị đạp gãy.

Tiếng động mang vẻ không hề kiêng nể gì và càng ngày càng đến gần, con ngươi Phương Nguyên co lại.

“Trong chốc lát mà đã có thể giải quyết con sói già xảo quyệt kia...” Mắt hắn loé lên ánh nhìn lạnh lẽo

81: Nhị chuyển sơ giai

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, không lâu sau, bụi cây xanh sẫm bên cạnh sườn dốc bị rẽ mạnh ra, một gã đàn ông vạm vỡ, cao lớn bước lên sườn núi, xuất hiện trong tầm mắt Phương Nguyên.

Gã có mái tóc đen ngắn, mỗi sợi tóc đều cứng cáp thẳng tắp, gã trần thân trên, lưng hùm vai gấu, da thịt trên người có màu đỏ thẫm.

Chiều cao của gã gần hai mét, cuối thu trời lạnh lẽo, thế mà gã vẫn làm cho người ta cảm thấy giống như một lò lửa di động, như thể mỗi một hơi thở của gã cũng có thể làm tăng nhiệt độ xung quanh.

Bên hông của gã treo thi thể của một đám dã thú, có hồ ly, có thỏ rừng, có gà rừng, còn có cả con sói già vừa mới rời đi kia.

Nhìn thấy Phương nguyên, gã hơi sửng sốt một chút, lập tức bước nhanh, đi lướt qua Phương nguyên.

“Cổ Nguyệt Xích Sơn.” Nhìn bóng lưng gã đàn ông này rời đi, trong lòng Phương Nguyên hiện ra một cái tên.

Người này là nhân vật đại biểu cho dòng Xích gia, có tu vi nhị chuyển cao giai. Lại nói, những chuyện đã trải qua của gã có phần tương tự với Phương Nguyên.

Người này cũng có thiên phú dị bẩm, khi còn bé thì sức lực đã rất mạnh, mười lăm tuổi lỡ tay đánh chết một gia nô thành niên, mười hai tuổi có thể cầm cối đá nặng nề thành đĩa ném chơi.

Lúc đó, gã được tộc nhân khắp nơi coi trọng, cho rằng gã có tư chất loại giáp. Thế nhưng, sau đại điển Khai Khiếu, tư chất gã được đo ra chỉ là loại ất.

Tính tình của gã vốn ngông cuồng, không coi ai ra gì, sau khi trải qua biến cố này, tâm tính gã lại thay đổi, trở nên điềm tĩnh có thừa. Tuy gã là loại ất, nhưng ở trong niên khoá của bọn họ, gã vẫn là học viên số một danh xứng với thực.

Sau một năm đi học, gã ra khỏi học đường, không ngừng cố gắng, rất nhanh thì đã bộc lộ tài năng. Hiện tại, chỉ qua vài năm mà gã đã trở thành tinh anh trong đám cổ sư nhị chuyển của gia tộc.

Hạnh phúc không thể dạy cho người ta chân lý cuộc sống, chỉ có đau khổ mới có thể làm được.

“Trong gia tộc, thiếu niên mười lăm tuổi bắt đầu tham gia vào đại điển Khai Khiếu, bước vào học đường. Mười sáu tuổi tốt nghiệp ra khỏi học đường, họ sẽ tạo thành tiểu tổ năm người, hoàn thành nhiệm vụ gia tộc, đồng thời cũng có thể chọn kế thừa gia sản, có tư cách dọn ra ở riêng. Từ mười sáu tuổi bắt đầu cố gắng làm việc, tu vi không ngừng tiến bộ, độ nguy hiểm của nhiệm vụ cũng không ngừng tăng lên, địa vị cũng không ngừng nâng cao. Người thì chết, người thì sống. Người thì bị thương tàn phế, tu vi giảm xuống, sống kéo dài hơi tàn. Người thì trải qua tôi luyện, trở thành cổ sư tam chuyển, lên làm gia lão, trở thành cao tầng.”

Ánh mắt Phương Nguyên loé lên, liên tưởng ra rất nhiều thứ.

Cổ sư tu hành càng về sau càng khó khăn, mức độ khó khăn khi tấn thăng tăng vọt theo cấp số nhân. Hơn nữa, ở trong hoàn cảnh sinh tồn gian nan này, người có thể tấn thăng tam chuyển thật sự là đã ít càng thêm ít.

“Lại nói, trời đã sắp vào đông, ta đã sắp ở trong học đường tròn một năm. Học viên mỗi khoá đều có hai khảo hạch quan trọng, thứ nhất là khảo hạch giữa năm, nội dung mỗi khoá mỗi khác, thứ hai là khảo hạch cuối năm, nội dung không thay đổi, mỗi năm đều là chiến đấu lôi đài. Sau đó thì ta không thể ở lại túc xá học đường nữa, bắt buộc phải chuyển ra ngoài.”

Chuyển ra ngoài, vậy ở nơi nào đây?

Phương Nguyên không thể nào ở chung với cữu phụ cữu mẫu, bọn họ còn ước gì hắn làm như vậy ấy chứ.

Tại thế giới này, mười sáu tuổi đã là người trưởng thành, bắt đầu tuổi tác tự lập. Hơn nữa, bí mật của Phương Nguyên rất nhiều, hắn nhất định phải sống một mình.

“Kiếp trước, khi rời khỏi học đường ta chỉ mới là nhất chuyển trung giai. Kiếp này tình hình tốt hơn rất nhiều, đến lúc đó, ta ắt đã là nhất chuyển đỉnh phong. Nhưng mà ta có thể dùng tư chất loại bính mà đạt được thành tựu này cũng không phải là không trả giá, trong quá trình này ta đã phải tiêu tốn một lượng lớn nguyên thạch.”

Chân mày Phương Nguyên lo lắng nhíu lại, nguyên thạch trong tay hắn đã không còn nhiều lắm.

Tư chất có hạn, nguyên thạch mà hắn tiêu tốn cho việc tu hành phải nhiều hơn xa Phương Chính, Xích Thành và Mạc Bắc.

Một mình hắn nuôi đến sáu con cổ!

Trừ việc đó ra, dùng Tửu Trùng tinh luyện, ôn dưỡng không khiếu, sử dụng Bạch Thỉ cổ tăng cường sức lực vân vân, tất cả đều cần tiêu hao chân nguyên. Sau khi chân nguyên tiêu hao, chỉ bằng vào tốc độ khôi phục của tư chất loại bính tất nhiên là không thể thoả mãn được nhu cầu của hắn, hắn đành phải sử dụng nguyên thạch, hấp thu chân nguyên thiên nhiên trong đó để tiến hành bổ sung.

May là hắn có Xuân Thu Thiền, lại có hai lần lấy được cổ từ trong Địa Tàng Hoa, do đó mà không cần tiêu tốn nhiều nguyên thạch để luyện hoá cổ trùng, việc này làm cho hắn sống dễ chịu hơn một chút.

Thế nhưng tiếp theo, hắn đã ra khỏi học đường, ít nhất phải thuê phòng, mua thêm một vài đồ gia dụng.

Sau đỉnh phong chính là trùng kích nhị chuyển, quá trình này sẽ tiêu hao một số lượng lớn nguyên thạch.

Sau nhị chuyển, hắn còn phải hợp luyện cổ trùng, mỗi lần hợp luyện cũng là một khoản chi tiêu xa xỉ.

Chỉ riêng những việc này cộng thêm tình hình tài chính túng quẫn thì hắn cũng đã không thể gánh nổi. Huống chi, cho dù là gánh nổi những thứ này thì hắn vẫn phải tiếp tục nuôi cổ trùng, tiếp tục tu hành.

Khảo hạch giữa năm lúc trước, nếu hắn không dùng nanh lợn rừng để đổi ra không ít nguyên thạch, giảm bớt một bộ phận áp lực rất lớn thì bây giờ hắn cũng đã không chịu nổi.

“Nguyên thạch, nguyên thạch... Trong truyền thừa của Hoa Tửu hành giả không có cung cấp nguyên thạch, đây thật là đáng tiếc. Nguyên thạch trấn lột từ chỗ bạn học cũng là giúp đỡ chủ yếu nhất. Thế nhưng, sau khi học viên rời khỏi học đường, phụ cấp của học đường cũng sẽ ngừng lại, ta cũng không thể tiếp tục trấn lột nữa. Có điều, hạng nhất khảo hạch cuối năm hình như là có thể nhận được khen thưởng một trăm năm mươi khối nguyên thạch.” Phương Nguyên thầm nghĩ trong lòng.

Nếu như có thể đạt được hạng nhất, có một trăm năm mươi khối nguyên thạch này, áp lực kinh tế to lớn của hắn có thể giảm xuống một chút.

...

Thời gian trôi nhanh, thu đi đông đến.

Trong diễn võ trường của học đường, ba lôi đài đã được dựng lên.

Tại bên cạnh lôi đài, dựa vào trên tường trúc của diễn võ trường, người ta còn dựng lên những cái lều, bày ra bàn dài và ghế ngồi.

Lúc này, gia lão học đường, tộc trưởng cùng với mấy vị gia lão khác đều đang ngồi dưới lều.

Trời rơi tuyết nhẹ.

Năm mươi bảy vị học viên đang đứng ngay ngắn ở trong sân, cái mũi người nào cũng lạnh cóng đến đỏ bừng, theo từng nhịp hô hấp, hơi nóng từ trong mũi bay ra.

Gia lão học đường nói lớn: “Chớp mắt mà đã kết thúc một năm. Trong một năm này, các ngươi đã được huấn luyện trong học đường, đã bước đầu có tố chất của một cổ sư. Ngày mai chính là cuộc thi đấu cuối năm trên lôi đài, kiểm nghiệm thành quả học tập của các ngươi! Đến lúc đó, không chỉ tộc trưởng và các vị gia lão đại nhân đích thân đến hiện trường mà còn có tiền bối của các ngươi, học trưởng của các ngươi đứng ngoài xem xét, chọn lựa ra người có biểu hiện vượt trội hơn để thu nạp vào những tiểu tổ khác nhau.”

“Biểu hiện ngày mai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của các ngươi. Hạng nhất khảo hạch không chỉ được khen thưởng một trăm năm mươi khối nguyên thạch mà còn được quyền ưu tiên lựa chọn cổ trùng! Hiện giờ, các người bắt đầu lần kiểm tra tu vi cuối cùng ở học đường!”

Nói xong những lời này, gia lão học đường liền gật đầu với một cổ sư đứng bên cạnh.

Nữ cổ sư trung niên nhận được ra hiệu thì dựa theo danh sách mà đọc lên cái tên thứ nhất: “Cổ Nguyệt Kim Châu!”

Một thiếu nữ mang vẻ mặt căng thẳng bước ra khỏi đám người, đi đến trước mặt cổ sư nọ.

Cổ sư giơ tay đặt lên bụng thiếu nữ, nhắm mắt cảm nhận một chút, sau đó mở mắt ra tuyên bố: “Cổ Nguyệt Kim Châu, nhất chuyển trung giai. Kế tiếp, Cổ Nguyệt Bằng.”

Lại một thiếu niên đi lên kiểm tra rồi đi xuống, trở về trong hàng.

Nét mặt của bọn họ không giống nhau, hoặc là mất mát, hoặc là mừng rỡ.

Thành tích kém nhất tất nhiên là nhất chuyển sơ giai, đều là các thiếu niên có tư chất loại đinh, không hề có ngoại lệ.

Đại đa số những người còn lại là nhất chuyển trung giai, một số ít trong những người này có tư chất loại đinh, phần lớn thì có tư chất loại bính.

“Cổ Nguyệt Xích Thành.” Nữ cổ sư trung niên đọc tên.

Trong đám người cùng lứa, Cổ Nguyệt Xích Thành với vóc dáng thấp lùn nhất ưỡn ngực đi ra.

Sau khi kiểm tra một phen, nữ cổ sư trung niên mở hai mắt ra: “Cổ Nguyệt Xích Thành, nhất chuyển đỉnh phong!”

Từ lúc kiểm tra đến giờ, đây là cổ sư nhất chuyển đỉnh phong đầu tiên.

Các gia lão đang ngồi không khỏi nhè nhẹ gật đầu.

Có gia lão nhận ra, nhẹ giọng nói: “Đứa cháu trai này của Cổ Nguyệt Xích Luyện có tư chất tư chất loại ất, chẳng trách.”

Bên ngoài lều, các thiếu niên đã bắt đầu thì thầm to nhỏ.

“Xích Thành là nhất chuyển đỉnh phong, không biết Mạc Bắc có vậy hay không? Hai người bọn họ chính là đối thủ một mất một còn đó nha.”

“Người có thể lên đến đỉnh phong đều là loại ất, loại giáp. Ôi, những người cùng khổ loại đinh, loại bính chúng ta có thèm muốn cũng không được.”

“Hừ!” Cổ Nguyệt Mạc Bắc hừ lạnh một tiếng, nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Xích Thành, hắn cảm thấy khó chịu cả người.

Cổ Nguyệt Phương Chính thì thầm nắm chặt hai nắm tay, đôi môi mím chặt, giống như đang kìm nén.

“Cổ Nguyệt Mạc Bắc.” Không lâu sau, cổ sư kiểm tra kêu lên.

Mạc Bắc với bộ mặt ngựa dài bước nhanh ra.

“Cổ Nguyệt Mạc Bắc, nhất chuyển đỉnh phong.” Trong những lời này, hắn lại trở về, trên đường cũng không chịu kém mà liếc nhìn Cổ Nguyệt Xích Thành một cái.

Kiểm tra tiếp tục, tuyết trên trời càng rơi xuống càng ít, cuối cùng ngừng lại.

Không khí lạnh giá mà lại tươi mát.

“Cổ Nguyệt Phương Nguyên.” Nữ cổ sư trung niên kêu lên.

Phương Nguyên đi lên, mặt không đổi sắc.

Một lát sau, nữ cổ sư mở hai mắt ra, có hơi bất ngờ mà quan sát Phương Nguyên một cái, nói lớn: “Cổ Nguyệt Phương Nguyên, nhất chuyển đỉnh phong!”

“Nhất chuyển đỉnh phong, có phải lầm hay không? Phương Nguyên lại có thể tu hành đến mức như vậy?” Các thiếu niên kinh ngạc một trận.

“Ài, hắn gặp vật cứt chó, có Tửu Trùng trợ giúp ôn dưỡng không khiếu. Mặc dù chỉ có tư chất loại bính nhưng so với loại ất, loại giáp, hắn vẫn không rơi xuống hạ phong.” Một vài thiếu niên ghen tị nói.

Nhất là một số thiếu niên cũng có tư chất loại bính, giọng điệu chua chát tự an ủi mình: “Chuyện này cũng không có gì. Tửu Trùng không thể tinh luyện chân nguyên nhị chuyển, sau này Phương Nguyên sẽ không còn ưu thế này nữa.”

“Mặc dù là đỉnh phong nhưng chung quy hắn chỉ có tư chất loại bính, không đáng lo.” Mạc Bắc và Xích Thành nhìn Phương Nguyên một cái nhưng lại dời tầm mắt đi rất nhanh để nhìn về phía Phương Chính vẫn còn đứng trong hàng.

Ở trong lòng bọn họ, Phương Chính có tư chất loại giáp mới là đối thủ cạnh tranh.

“Ca ca, ngươi thật là làm cho ta có hơi bất ngờ, nhưng mà tiếp theo, ngươi hãy nhìn cho kĩ...” Phương Chính nhìn Phương Nguyên từng bước đi xuống, hai mắt lấp lánh, gương mặt toát ra vẻ vô cùng chờ mong.

“Cổ Nguyệt Phương Chính.” Giọng nói của nữ cổ sư thong thả vang lên.

“Là thiên tài loại giáp đó?” Ngay lập tức, ánh mắt của các gia lão đều tập trung người Phương Chính.

Phương Chính đi ra khỏi đám người. Hắn có thể cảm nhận được áp lực đến từ những ánh mắt này, điều này làm cho hắn không khỏi bắt đầu hơi căng thẳng.

Nhưng khi hắn nhìn thấy tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác mỉm cười với mình, căng thẳng trong lòng hắn lập tức tan thành mây khói.

Hắn đi đến trước mặt nữ cổ sư trung niên.

Nữ cổ sư nhắm mắt lại, sau đó giật mình mở mắt ra, dùng giọng nói kinh ngạc nói to: “Cổ Nguyệt Phương Chính, tu vi... Nhị chuyển sơ giai!”

Các thiếu niên lập tức ồn ào ầm ĩ lên.

“Cái gì, vậy mà hắn đạt đến nhị chuyển?!”

“Không hổ là thiên tài có tư chất loại giáp.”

“Khá lắm, cứ như vậy thì Mạc Bắc, Xích Thành, Phương Nguyên đều bị hắn bỏ xa.”

“Phương Chính này!” Trong một lúc, Mạc Bắc và Xích Thành đều khiếp sợ nhìn Phương Chính.

“Ha ha ha, lại còn cao hơn kiếp trước một bậc...” Phương Nguyên rũ mi mắt xuống, cười cười. Hắn cũng không quá bất ngờ, vừa rồi hắn chú ý đến vẻ mặt của Phương Chính thì đã mơ hồ đoán ra kết quả kiểm tra này.

“Rốt cuộc vẫn là tư chất loại giáp.”

“Quả là hy vọng của tộc ta.”

“Vẫn là công lao đào tạo của tộc trưởng đại nhân...”

Các gia lão cùng tán thưởng.

Trong một lúc, Phương Chính trở thành tiêu điểm nhìn chằm chằm của mọi người.

Nửa năm trước, Cổ Nguyệt Bác giao cho hắn một con Ngọc Bì cổ, bảo hắn trở thành người đầu tiên tấn thăng nhị chuyển. Hắn đã làm được rồi!

“Tộc trưởng đại nhân, con không phụ lòng kỳ vọng của ngài, con đã làm được rồi! Từ nay về sau, con còn có thể làm được càng nhiều hơn, giành được càng nhiều sự thừa nhận của chư vị gia lão đại nhân, giành được càng nhiều sự công nhận của những người xung quanh. Ca ca, ngươi đã bị ta bỏ rơi ở phía sau, ngươi không bao giờ còn là bóng tối trong lòng ta nữa. Ta, Cổ Nguyệt Phương Chính, đã không còn là Cổ Nguyệt Phương Chính ngày trước nữa!”

Phương Chính phấn khởi kêu lên trong lòng, đôi mắt le lói hào quang rực rỡ.

Mà loại hào quang này, được gọi là tự tin

82: Khảo hạch cuối năm

Sau khi tuyết rơi xong thì tất nhiên là trời quang đãng.

Sáng sớm thì đã tục tục có cổ sư đi vào học đường.

“Khảo hạch cuối năm mỗi năm một lần lại đến rồi. Ha ha ha, nhớ lại chuyện lúc rời khỏi học đường mấy mấy chục năm trước như còn đang rõ mồn một ngay trước mắt đây.” Một nam cổ sư trung niên tóc dài màu xanh rũ xuống sau lưng đứng trước cửa học đường, cảm khái một câu.

“Thủ lĩnh, mau vào đi thôi, ngài cứ thích đa sầu đa cảm.” Một nữ cổ sư trẻ tuổi đứng bên cạnh, đôi môi như máu, hai tay đút vào túi quần, trong miệng ngậm một cọng cỏ, con mắt khinh khỉnh.

“Ha ha ha, Dược Hồng, đừng có sốt ruột, sớm muộn gì cũng vào, cũng không cần gấp. Dù sao tộc trưởng cũng đã chiếu cố chúng ta rồi, thành viên mới của năm nay đã xác định từ lâu.” Nam cổ sư tóc xanh cười nói.

“Chính là tên Phương Chính thiên tài loại giáp đó?” Nữ cổ sư tên là Cổ Nguyệt Dược Hồng “Má” một tiếng, bất mãn nói, “Ý của tộc trường không phải là bảo tiểu tổ của chính ta làm bảo mẫu sao!”

“Nhưng mà nhiệm vụ bảo mẫu này cũng không dễ hoàn thành đâu.” Nam cổ sư tóc xanh thở dài một hơi, “Quên đi, đi vào trong rồi hãy nói tiếp.”

Thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều cổ sư đi vào cổng học đường rồi đứng lại ở diễn võ trường.

Những cổ sư này, có nam có nữ, có những gương mặt trẻ tuổi, cũng có hán tử trung niên, thậm chí cũng không thiếu những người già.

Sau khi cổ sư học hết một năm trong học đường thì sẽ ra ngoài, tạo thành tiểu tổ, hoàn thành nhiệm vụ mà gia tộc ban bố. Những cổ sư đi đến diễn võ trường này đều là đại diện của tiểu tổ đến đây quan sát biểu hiện của các học viên, vừa ý thì nhận vào trong tiểu tổ của mình.

Đối với các tiểu tổ mà nói, đây là việc tiếp nhận nguồn máu mới, mở rộng lớn mạnh.

Đối với thành viên mới gia nhập vào tiểu tổ mà nói, dưới sự dẫn dắt và chỉ đạo của thành viên cũ, bọn họ cũng có thể nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh mới, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ gia tộc tốt hơn, đồng thời cũng có thể giảm bớt thương vong.

Mặt trời từ từ lên cao, các học viên lần lượt tiến vào sân.

“Hôm nay thật là nhiều người quá.” Các thiếu niên cảm thán.

“Các ngươi nhìn kìa, là Thanh Thư đại nhân, ngài ấy là đệ nhất trong nhị chuyển ở Cổ Nguyệt sơn trại chúng ta, tính tình nổi danh là ôn hoà.” Có người chỉ vào nam cổ sư tóc xanh mà kêu lên.

“Học trưởng Xích Sơn cũng đến.”

“Bên cạnh là Mạc Nhan tiểu thư của Mạc gia!”

Thanh Thư, Xích Sơn, Mạc Nhan là ngôi sao sáng chói trong đám cổ sư, các học viên đều biết rõ.

“Ôi, tiểu tổ của ba vị học trưởng ta lại không vào được. Ta chỉ có tư chất loại đinh, bản mệnh cổ chỉ là một con Ôn Ti Chu, sau này chỉ có thể làm hậu cần.” Một thiếu niên than thở, lại hỏi người bạn bên cạnh, “Còn ngươi thì sao?”

“Ta à, ta nhờ quan hệ nên đã liên hệ được rồi, là con nuôi của tỷ tỷ của đường ca của cữu cữu ta.”

...

Các học viên quan sát những cổ sư này thì đám người Thanh Thư, Xích Sơn, Mạc Nhan cũng đang đồng thời quan sát lại những học viên này.

“Ồ? Lại có đến hai Cổ Nguyệt Phương Chính.” Dược Hồng nhìn thấy Phương Nguyên và Phương Chính trong đám người thì không khỏi ngạc nhiên nói.

Nam cổ sư tóc xanh Cổ Nguyệt Thanh Thư bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi không xem tư liệu ngày hôm qua ta đưa cho ngươi sao? Phương Chính có một ca ca song sinh, tướng mạo bọn họ giống hệt nhau, nhưng mà ca ca của nó chỉ có tư chất loại bính.”

“Không ngờ là như vậy. A, hình như ta có nghe nói qua, chính là Phương Nguyên làm thơ năm đó sao? Chúng ta phải cho hắn vào sao?” Dược Hồng bỗng nhiên lấy tay vỗ vỗ trán, nghĩ đến đâu nói đến đó.

Thanh Thư lại hơi lắc lắc đầu: “Tộc trưởng có nhắc riêng, không được nhận hắn, có vẻ như muốn ngài ấy quan sát cái gì đó. Hơn nữa, quan hệ của hai huynh đệ này cũng không hoà thuận. Cho dù chúng ta có ý đồ chiêu mộ thì phỏng chừng là Phương Nguyên cũng sẽ không gia nhập.”

Dược Hồng lại không cho là vậy, bĩu môi nói: “Trong tất cả các tiểu tổ, chúng ta được công nhận là số một, gia nhập chúng ta thì cũng có nghĩa là tiền đồ sáng ngời. Chỉ cần là học viên thì ắt sẽ động lòng, làm sao hắn lại có thể không bằng lòng?”

Thanh Thư cười khẽ một tiếng: “Đó là ngươi không biết rồi, hay là ngươi xem thử tư liệu ta đưa cho ngươi trước rồi hãy nói.”

Lúc này, đám người tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác, gia lão đương quyền Cổ Nguyệt Xích Luyện và Cổ Nguyệt Mạc Trần nối đuôi nhau đi vào. Bọn họ đi đến trong lều, lần lượt ngồi xuống.

“Năm nay không chỉ tộc trưởng đích thân đến mà còn có cả hai vị lão đại nhân Xích Luyện và Mạc Trần.”

Nhìn đến đây, bất kệ là học viên hay là những cổ sư chính thức cũng đều hơi kích động, trước đây cũng không thấy tình huống này xuất hiện bao giờ.

“Chuyện này cũng không có gì lạ, cháu trai của Xích Luyện và Mạc Trần đều ở trong khoá này.”

“Phương Chính là người nối nghiệp mà tộc trưởng bồi dưỡng, hạt giống hi vọng để chống lại Bạch Ngưng Băng trong tương lai, tất nhiên là tộc trưởng phải quan sát thật kĩ.”

Đám người bàn tán xôn xao.

“Đệ đệ, đệ phải biểu hiện cho tốt.” Mạc Nhan nhìn Mạc Bắc trong đám người, trong lòng nói thầm. Tiểu tổ của nàng ta có nhân số nhiều nhất, quy mô lớn nhất, các cổ sư xung quanh lại còn vây quanh thành một vòng, làm cho khí thế của nàng ta càng thêm lộ rõ.

Mà đối thủ một mất một còn của nàng ta, Cổ Nguyệt Xích Sơn đến từ Xích gia, thì chỉ đứng một mình. Dáng người gã cao lớn dũng mãnh, cao hơn hẳn xung quanh một đoạn, tựa như một cái tháp đỏ đang đứng, dáng vẻ nổi bật giữa đám đông.

Gã chỉ âm thầm quan sát Xích Thành một chút rồi dời ánh mắt.

Sau khi tộc trưởng nói chuyện vắn tắt một hồi, khảo hạch cuối năm liền bắt đầu.

Trên ba lôi đài đồng thời tiến hành chiến đấu.

Ngay lập tức, tiếng reo hò, hô hoán, tiếng nguyệt nhận bay ra, tiếng quyền cước va vào nhau, tiếng bàn tán của các cổ sư bên dưới lôi đài hoà trộn vào nhau.

“Tiêu chuẩn quyền cước khoá này đều khá cao nhỉ.” Không lâu sau, Dược Hồng đã thấy sự khác biệt.

“Ha ha ha, tất cả đều nhờ vào Phương Nguyên đấy.” Cổ Nguyệt Thanh Thư cười cười.

“Vậy là ý gì?” Dược Hồng rất khó hiểu.

Thanh Thư liền giải thích một lần, Dược Hồng nghe xong không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ: “Tiểu tử Phương Nguyên này thật là to gan, còn hơi có cái kiểu coi trời bằng vung. Ha ha, ngay cả đệ đệ ruột mà hắn cũng bắt nạt, thật là thú vị.”

Nàng ta nhìn về phía Phương Nguyên và Phương Chính trong đám người, trong lòng không khỏi suy nghĩ: hai người này, rốt cuộc ai là ca ca, ai là đệ đệ.

“Trận tiếp theo, Cổ Nguyệt Kim Châu quyết đấu Cổ Nguyệt Mạc Bắc.” Trên một lôi đài, cổ sư chủ trì hô lớn.

Cổ Nguyệt Mạc Bắc nhảy lên, Cổ Nguyệt Kim Châu thì vẻ mặt nặng nề, đi lên theo bậc thang.

Hai bên thi lễ một cái, cũng không nhiều lời mà trực tiếp giao thủ. Trong phút chốc, nguyệt nhận màu xanh nhạt đã bay lượn trên không trung.

Song phương không ngừng bắn nguyệt nhận, đồng thời không ngừng di chuyển và né tránh.

Tuy Kim Châu là con gái nhưng kỹ năng cơ bản vẫn khá vững chắc, không ngờ có thể đấu ngang sức với Mạc Bắc trong thời gian ngắn.

Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, thể lực của cô nàng dần dần kém đi, rơi vào thế hạ phong. Cuối cùng, nàng đổ đổ mồ hôi nhễ nhại, không còn sức nữa, chỉ có thể chịu thua.

Trái lại Mạc Bắc vẫn không đỏ mặt, không thở gấp như trước.

“Cổ trùng tăng cường sức chịu đựng sao, có thể chính là Hoàng Lạc Thiên Ngưu cổ...” Dưới lôi đài, Phương Nguyên quan sát, lập tức nhận ra hư thực của Cổ Nguyệt Mạc Bắc.

Phương Nguyên có sáu con cổ trùng trong tay nhưng đó là trường hợp đặc biệt, trong tay những người cùng lứa, thường thì mỗi người chỉ có hai con cổ trùng.

Không chỉ vì áp lực kinh tế khi nuôi dưỡng cổ trùng mà còn vì khi sử dụng cổ trùng cũng cần phải không ngừng luyện tập, tích luỹ kinh nghiệm.

Tham nhiều nuốt không trôi, các học viên chỉ mới bước đầu tiếp xúc với cổ trùng, vừa bắt đầu tu hành cổ sư, hai con cổ trùng thì đã đủ để bọn họ luyện tập.

Chỉ có trường hợp đặc biệt như Phương Nguyên, có được kinh nghiệm kiếp trước phong phú nên dẫn đến hầu như con cổ trùng nào đến tay thì hắn cũng có thể nhanh chóng nắm giữ, sử dụng đâu ra đấy.

Khảo hạch vẫn đang tiếp tục.

“Khốn kiếp, nhảy nhót như con thỏ!” Trên một lôi đài khác, một thiếu niên tức giận gào to lên, “Cổ Nguyệt Xích Thành, ngươi có phải đàn ông hay không, dám đến đây đánh tay không với tiểu gia ta không hả?!”

“Mẹ, đồ ngu mới đến gần chơi đánh tay không với ngươi.” Trên lôi đài, Cổ Nguyệt Xích Thành khinh thường cười. Hắn ỷ vào Xích Hoàn Khúc Khúc cổ mà nhảy tới nhảy lui, cơ thể vô cùng nhanh nhẹn.

Còn đối thủ của hắn chỉ có một con Hoa Thỉ cổ, tuy rằng có thể tạm thời tăng vọt lên một trư lực nhưng lại là anh hùng không đất dụng võ, Xích Thành khôn lanh hoàn toàn không chơi cận chiến với cậu ta.

Cuối cùng, ngực cậu ta trúng một cái nguyệt nhận của Xích Thành, mất máu quá nhiều nên bại trận.

Các cổ sư trị liệu bên dưới lôi đài lập tức vây quanh, trị liệu thương thế.

Theo thời gian trôi qua, rất nhiều học viên bị đào thải, đồng thời, cũng có không ít thiếu niên bắt đầu thể hiện tài năng.

Xích Thành, Phương Chính, Phương Nguyên, Phương Chính...

Đến lúc giữa trưa.

Toàn bộ các học viên có tư chất loại đinh đều đã bị quét xuống dưới. Tư chất bọn họ có hạn, đều lựa chọn cổ trùng loại hậu cần. Những cổ trùng này làm vài việc như sản xuất, vận tải vân vân thì còn khá thích hợp, nhưng dùng để chiến đấu thì thật sự là chúng trợ giúp cổ sư quá ít.

“Tiểu học muội, bản mệnh cổ của muội là một con Sinh Tức Thảo sao, tiểu tổ chúng ta đang cần một cổ sư trị liệu.”

“Vị học trưởng này, đệ muốn tham gia tiểu tổ của các huynh, bản mệnh cổ của đệ là Nguyệt Quang cổ.”

“Thật xin lỗi, tiểu tổ của chúng ta tạm thời còn chưa thiếu cổ sư tấn công.”

...

Mỗi tiểu tổ đã sớm bắt đầu thu nhận người mới, các học viên cũng đã chọn tiểu tổ.

Thực ra chiến đấu trên trên lôi đài cũng không có gì hay ho, đấu qua vài trận, trận đặc sắc không nhiều còn trận nhạt nhẽo thì cả đống. Vì quá nhiều người chọn Nguyệt Quang cổ nên nói chung, khi hai bên chiến đấu với nhau trước hết sẽ bắn nguyệt nhận, rồi thường là chân nguyên của ai tiêu hao hết thì người đó thất bại.

Nếu như chân nguyên hai bên đều không được thì so đấu công phu quyền cước. Tóm lại, luôn sẽ có một người rồi té xuống.

Cho dù là học viên, cổ sư hay là vài gia lão thì đều xem một cách hời hợt, có vài người còn sắp ngủ gật.

Khi hoàng hôn buông xuống, ở lại trong sân chỉ còn vài vị học viên.

“Cuối cùng cũng sắp kết thúc.” Một vài cổ sư thở hắt ra, gắng gượng lên tinh thần.

Đúng lúc này, một cổ sư hô lớn: “Trận kế tiếp, Phương Chính đối chiến Cổ Nguyệt Mạc Trần!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)