Cổ Chân Nhân

Chương 11: Mùi rượu thanh trúc, cổ sư ra oai

Chương Trước Chương Tiếp

“Hiện tại tất cả vấn đề phụ thuộc vào kết quả tìm kiếm di tàng của Hoa Tửu hành giả. Nếu ta có thể tìm được, tất cả trắc trở đều được giải quyết dễ dàng. Nếu không tìm được, những nan đề cực lớn sẽ kéo chậm tốc độ tu hành của ta, sẽ khiến ta bị người cùng lứa bỏ xa ở giai đoạn đầu tu hành. Thật khó hiểu, ta dùng thời gian hơn một tuần để hấp dẫn Tửu Trùng xuất hiện, vì sao vẫn không có hiệu quả?”

Phương Nguyên cau mày, trầm tư suy nghĩ, cơm nước vào miệng cũng không biết mùi vị ra sao.

Đúng lúc này, một trận huyên náo cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Phương Nguyên nhìn sang bàn ăn ở giữa, lúc này sáu thợ săn đã uống đến mùi rượu lan tràn, bầu không khí hừng hực như lửa, ai cũng đỏ mặt tía tai.

“Trương lão đệ, nào, lại uống một chén!”

“Phong đại ca, các huynh đệ bội phục bản lĩnh của ngươi, một mình giải quyết một con lợn rừng đen, thực sự là hảo hán! Chén rượu này ngươi phải uống, không uống chính là không nể mặt các huynh đệ.”

“Cảm tạ các huynh đệ nâng đỡ, nhưng ta thật sự không uống nổi.”

“Phong đại ca không uống là chê rượu này không ngon sao? Tiểu nhị, ngươi qua đây, cho ông đây loại rượu tốt nhất!”

Giọng nói càng lúc càng lớn, hiển nhiên là các thợ săn đã uống nhiều rồi.

Tiểu nhị chạy việc vặt vội vàng đi đến: “Các vị đại gia, rượu ngon thì có, thế nhưng thật hơi đắt đấy.”

“Thế nào, sợ ông đây không trả tiền sao?!” Nghe xong những lời này, vài thợ săn thậm chí đứng lên, trừng mắt nhìn tiểu nhị. Bọn họ không phải cao lớn thô kệch, vóc người vạm vỡ, thì cũng tráng kiện rắn chắc, sắc bén bức người, mang khí chất dũng mãnh đặc trưng của người miền núi.

Tiểu nhị vội vàng giải thích, kêu oan: “Tiểu nhân nào dám coi thường chư vị anh hùng hảo hán, chỉ là loại rượu này thật sự hơi đắt, một vò có giá đến hai khối nguyên thạch!”

Các thợ săn đều sửng sốt.

Hai khối nguyên thạch đúng là không rẻ, đó đã là chi phí sinh hoạt trong hai tháng của gia đình người bình thường. Thợ săn tuy rằng săn thú, kiếm được khá nhiều so với phàm nhân bình thường, đôi khi săn được lợn rừng đen cũng sẽ bán được giá đến nửa khối nguyên thạch. Nhưng săn bắn cũng có nguy hiểm, đôi khi không săn được lại tự biến mình thành con mồi.

Vì uống một vò rượu mà tốn hai khối nguyên thạch, đối với các thợ săn là rất không đáng.

“Thật sự có loại rượu mắc như vậy?”

“Tiểu tử, ngươi không phải gạt chúng ta chứ?”

Các thợ săn hô to gọi nhỏ, thế nhưng giọng điệu cũng yếu đi rồi, có phần xấu hổ không xuống nước được.

Tiểu nhị nào dám nói thêm nữa.

Thợ săn ở giữa gọi là Phong ca, nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng hoà giải: “Chư vị huynh đệ, không cần tốn kém nữa. Hôm nay không uống được rồi, rượu này ngày khác uống đi thôi.”

“Ca ca nói gì vậy!”

“Cái này không được...”

Các thợ săn khác kêu lên, thế nhưng giọng nói cũng dần nhỏ xuống, từng người một ngồi xuống.

Tiểu nhị cũng là một kẻ khôn khéo, nhìn thấy vậy cũng biết không bán được.

Có điều với tình hình này, dù hắn thấy nhưng cũng không thể trách cứ gì. Đang lúc hắn muốn lui ra, thì bàn ăn trong góc phòng kia bỗng nhiên vang lên tiếng một người trẻ tuổi: “Ha ha, thực sự là buồn cười, một đám đui mù kêu gào cái gì, mua rượu không nổi thì ngoan ngoãn câm miệng, lui sang một bên!”

Các thợ săn nọ nghe thấy lời này, một người trong đó lập tức kích động quát to: “Ai nói chúng ta không mua nổi, tiểu nhị, mang vò rượu đến, lão tử đưa nguyên thạch cho ngươi, không chỉ hai khối thôi đâu!”

“Đây, khách quan chờ chút, đến đây!” Tiểu nhị không ngờ tình hình xoay chuyển như vậy, lập tức đáp lời, quay lại đã bê lên ngay một vò rượu.

Kích cỡ vò rượu này chỉ khoảng một nửa vò rượu bình thường, thế nhưng khi mở giấy dán ra, một mùi rượu tinh khiết lập tức bay ra, tràn ngập xung quanh.

Ông lão ngồi uống rượu một mình bên cửa sổ, cũng không khỏi xoay đầu nhìn sang vì mùi rượu này.

Quả thật là rượu ngon.

“Mấy vị khách quan, không phải tiểu nhân khoác lác. Đây chính là rượu Thanh Trúc ngon nhất, trong cả sơn trại thì chỉ duy nhất khách sạn chúng ta có. Các vị ngửi mùi rượu này!” Tiểu nhị vừa nói, vừa hít một hơi thật sâu, khuôn mặt hưởng thụ cùng đầy thỏa mãn.

Phương Nguyên cũng chợt có điều suy nghĩ. Tiểu nhị này cũng không khoác lác, trong Cổ Nguyệt sơn trại có ba quán rượu, tất cả đều bán rượu gạo, rượu đục bình thường, các chủng loại cơ bản là giống nhau. Phương Nguyên vì hấp dẫn Tửu Trùng xuất hiện, liên tục mua rượu trong bảy ngày, tất nhiên biết rõ tình hình.

Các thợ săn nhìn vò rượu trước mặt, đều bị khơi gợi lên cơn nghiện rượu, cả đám hít mũi, cuộn hầu kết.

Mà tên thợ săn nhất thời nhanh miệng mua rượu khi nãy, vẻ mặt càng thêm đặc sắc, càng thêm ảo não.

Vò rượu này, có giá tận hai khối nguyên thạch!

“Mình nhất thời kích động, mua vò rượu này. Tiểu nhị cũng quá gian manh rồi, lập tức mang rượu lên, bây giờ giấy dán đã mở ra, cho dù muốn trả hàng cũng không được.”

Thợ săn này càng nghĩ càng đau lòng, muốn rút lui, nhưng lại thấy quá mất mặt.

Cuối cùng gã không thể làm gì hơn là vỗ bàn một cái, miễn cưỡng cười nói: “Mẹ nó, rượu này ngon! Các ca ca, thoải mái uống, hôm nay vò rượu này huynh đệ ta mời!”

Đúng lúc này, thanh niên ngồi ở bàn ăn trong góc lại lên tiếng cười nhạo: “Chỉ là một vò rượu nhỏ, sáu người uống thế nào? Có gan thì mua vài vò nữa đi.”

Thợ săn nọ nghe được những lời này liền nổi gân xanh, vọt đứng dậy, giận tím mặt, hai mắt trừng trừng quát to với người trẻ tuổi: “Thằng ranh con lắm chuyện, đến đây, so tay với anh mày!”

“Ồ? Vậy thì ta đi ra.” Người trẻ tuổi nghe xong lời này cũng đứng lên thật, cười nham hiểm đi ra khỏi góc tối.

Dáng người y cao gầy, da mặt tái nhợt, mặc một bộ võ phục xanh đậm, có vẻ gọn gàng sạch sẽ.

Trên đầu y mang đội đầu màu xanh ngọc nhạt, bên trên mặc áo ngắn, để trần bờ vai gầy gò, bên dưới mặc quần dài, trên chân là giày trúc mũi nhọn, ở bắp chân còn có băng quấn chân.

Quan trọng nhất là, y buộc đai lưng vải bố màu xanh, giữa đai lưng khảm một miếng đồng lóe sáng, trên miếng đồng có chữ “Nhất” màu đen.

“Cổ sư nhất chuyển?!” Thợ săn vừa quát lên hiển nhiên biết rõ phục sức này có ý nghĩa gì, gã hít một vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt giận dữ đã trở thành kinh sợ.

Gã thật không ngờ mình lại có thể trêu chọc phải một cổ sư!

“Ngươi không phải là muốn tìm ta so tay một chút sao? Đến đây, động thủ đi.” Cổ sư trẻ tuổi thong thả đi tới, vẻ mặt tươi cười hài hước.

Nhưng thợ săn vừa mới khiêu khích, lại giống như tượng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Hoặc là các người cùng tiến lên cũng được.” Cổ sư trẻ tuổi từ từ đi tới bàn của các thợ săn, nói rất tùy ý.

Sắc mặt các thợ săn cũng biến đổi, vẻ đỏ gay vì say rượu trong chốc lát biến thành trắng bệch. Trên trán mỗi người đều chảy mồ hôi lạnh, đứng ngồi không yên, cũng không dám thở mạnh.

Cổ sư trẻ tuổi dùng một tay nhấc vò rượu Thanh Trúc lên, để dưới mũi ngửi ngửi, cười nói: “Thật là thơm...”

“Nếu cổ sư đại nhân thích thì cứ lấy mà uống là được rồi. Coi như là tiểu nhân mạo phạm đại nhân, bồi tội với đại nhân.” Thợ săn vừa quát to khiêu khích vội vàng chắp tay cúi người, gương mặt tươi cười nói.

Không ngờ cổ sư trẻ tuổi bỗng nhiên đổi sắc mặt, xoảng một tiếng, ném vò rượu xuống đất.

Vẻ mặt y lạnh lẽo, ánh mắt như một thanh kiếm, gầm lên: “Chỉ bằng ngươi cũng có tư cách bồi tội với ta? Mấy tên thợ săn các ngươi thật là có tiền, còn có tiền hơn ta, dám lấy hai khối nguyên thạch mua rượu uống?! Ngươi không biết sao, ta đang vì nguyên thạch phát sầu đây! Ngươi lại dám vào lúc khoe khoang giàu có trước mặt ta! Những phàm nhân các ngươi cũng xứng?!”

“Không dám, không dám!”

“Xúc phạm đại nhân, tội chúng ta đáng chết vạn lần!”

“Chúng tiểu nhân đều là vô ý mạo phạm, đây là nguyên thạch trên người chúng tiểu nhân, xin cổ sư đại nhân vui lòng nhận.”

Các thợ săn nhanh chóng đứng lên, lấy ra nguyên thạch từ trong ngực. Thế nhưng những phàm nhân này nào có tiền tài gì, lấy ra đều là nguyên thạch vụn vặt lẻ tẻ, lớn nhất cũng chỉ một góc tư.

Cổ sư trẻ tuổi không nhận những nguyên thạch này, chỉ là càng không ngừng cười khẩy, dùng ánh mắt như chim ưng liếc nhìn tất cả.

Đám thợ săn bị hắn liếc nhìn, mỗi người đều cúi đầu xuống. Lão nhân ngồi ở bàn trước cửa sổ cũng vội vàng quay đầu, tránh né ánh mắt của cổ sư nọ.

Chỉ có Phương Nguyên lẳng lặng nhìn lại, không hề e ngại.

Phục sức của cổ sư trẻ tuổi này, chỉ có cổ sư chính thức mới có thể mặc, cho dù Phương Nguyên cũng không có tư cách, chỉ khi nào Phương Nguyên tốt nghiệp rời khỏi học đường, mới có thể đi nhận phục sức từ trong gia tộc.

Trên miếng đồng ở đai lưng của cổ sư trẻ tuổi có chữ “Nhất”, biểu lộ thân phận cổ sư nhất chuyển của y.

Nhưng y có dáng dấp khoảng hai mươi mấy tuổi, từ khí tức chân nguyên phát ra trên người thì hẳn là nhất chuyển cao giai.

Mười lăm tuổi bắt đầu tu hành, đến hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn chỉ là nhất chuyển cao giai. Điều này nói rõ tư chất của cổ sư trẻ tuổi này chỉ là loại đinh, còn kém Phương Nguyên một bậc. Y rất có thể chỉ là một cổ sư hậu cần, ngay cả cổ sư chiến đấu cũng không làm được.

Nhưng dù là vậy, y đối phó với sáu thợ săn cường tráng vẫn dư sức.

Đây là chênh lệch sức mạnh giữa cổ sư với phàm nhân.

“Có sức mạnh, là có thể cao cao tại thượng, đây chính là bản chất của thế giới này. Không, bất luận là thế giới nào cũng như thế, cá lớn nuốt cá bé, cá bé lại ăn tôm tép. Chỉ là thế giới này thể hiện càng thêm trần trụi hơn một chút mà thôi.” Phương Nguyên âm thầm cảm khái trong lòng.

“Được rồi Giang Nha, dạy dỗ một chút là được, không nên làm khó những phàm nhân này, chuyện này truyền ra ngươi không ngại mất mặt, nhưng ta thì ngại đấy.” Một người trẻ tuổi khác đang ngồi trong góc phòng, lúc này mở miệng nói.

Mọi người nghe thấy nàng ta nói mới biết người trẻ tuổi này là nữ tử.

Cổ sư trẻ tuổi tên Giang Nha bị nữ đồng bạn nói rằng mất mặt thì ngưng cười khẩy, không thèm nhìn đống nguyên thạch vụn vặt các thợ săn dâng lên. Những nguyên thạch này cộng lại, còn chưa đủ hai khối, y đương nhiên không có hứng thú.

Y phẩy tay áo, đi về chỗ ngồi, vừa bước đi, vừa buông lời hung ác: “Các ngươi có gan thì tiếp tục uống rượu Thanh Trúc. Ta cũng muốn nhìn xem ai còn dám uống rượu này?!”

Các thợ săn đều cúi thấp đầu, bị quát mắng giống như sáu đứa cháu ngoan ngoãn.

Mùi rượu nồng nàn tràn ngập xung quanh. Thợ săn mua rượu ngửi thấy, đau lòng đến cơ thịt trên mặt co rúm.

Gã mua vò rượu này bằng hai khối nguyên thạch, lại không uống được một ngụm!

Phương Nguyên dừng đũa, hắn đã ăn no. Ngửi mùi rượu, ánh mắt hắn lóe sáng vài lần, bỗng nhiên lấy ra hai khối nguyên thạch, để lên bàn, lạnh nhạt nói: “Tiểu nhị, mang cho ta một vò rượu Thanh Trúc.”

Toàn trường sửng sốt.

Cổ sư trẻ tuổi tên Giang Nha kia lập tức dừng bước chân, khóe miệng giật giật một cái, thở khì khì. Y vừa buông lời đe doạ, Phương Nguyên liền mua vò rượu này, đây không phải là nhằm hạ bệ y, tát vào mặt y sao?

Y xoay người, nheo mắt, ánh mắt âm u nhìn về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên thản nhiên đối mắt với y, vẻ mặt dửng dưng, không hề sợ hãi.

Ánh mắt Giang Nha loé lên, không khí lạnh lẽo dần dần biến mất, y cảm nhận được khí tức chân nguyên trên người Phương Nguyên.

Khi y đã biết biết thân phận của Phương Nguyên, lập tức nở nụ cười như gió xuân ấm áp: “Thì ra là học đệ.”

Những người khác bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên lập tức thay đổi.

Chẳng trách thiếu niên này không sợ cổ sư chút nào, thì ra hắn cũng là cổ sư. Tuy rằng còn đang ở học đường, thế nhưng trên bản chất đã khác biệt rồi.

“Cổ sư đại nhân, rượu của ngài!” Tiểu nhị chạy như điên tới, vẻ mặt cười nịnh nọt.

Phương Nguyên gật đầu với cổ sư trẻ tuổi Giang Nha, mang theo vò rượu, đi ra khỏi khách sạn

13: Rừng Trúc Dưới Trăng, Một Hạt Tuyết Trắng

Dịch Giả: lamlamyu1

Ước chừng hơn ba trăm năm trước, bộ tộc Cổ Nguyệt xuất hiện một nhân vật thiên tài.

Người này tài hoa hơn người, khi còn là thanh niên cũng đã tu luyện đến trình độ cổ sư ngũ chuyển, còn có khả năng tiến thêm một bước, từ đó nổi danh khắp Thanh Mao Sơn, phong quang vô hạn, được các tộc nhân gửi gắm hi vọng và trọng trách.

Đó chính là tộc trưởng đời thứ tư mà người người truyền tụng trong lịch sử tộc Cổ Nguyệt.

Đáng tiếc, tộc trưởng đời thứ tư vì bảo vệ tộc nhân mà đối chiến với ma đầu Hoa Tửu hành giả, kẻ cũng là cổ sư ngũ chuyển. Tuy rằng sau một trận chiến đấu dữ dội, ông đánh bại Hoa Tửu hành giả, đồng thời khiến tên ma đầu này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Thế nhưng cuối cùng, tộc trưởng đời thứ tư không cẩn thận bị Hoa Tửu hành giả đánh lén một cách thâm độc.

Tộc trưởng đời thứ tư nổi giận giết chết Hoa Tửu hành giả nhưng bản thân ông cũng bị thương nặng khó cứu, tráng niên mất sớm.

Câu chuyện xưa tràn ngập bi kịch này vẫn được lưu truyền đến nay, được tộc nhân Cổ Nguyệt ca tụng khắp nơi.

Thế nhưng Phương Nguyên cũng hiểu được, câu chuyện này không thể tin hoàn toàn, đó là vì bản thân nó có một sơ hở lớn.

Ở kiếp trước, khoảng một tháng sau, một vị cổ sư thất tình, uống rượu đến say khướt rồi nằm bên ngoài sơn trại, kết quả mùi rượu lan ra xung quanh, vô ý dẫn đến một con Tửu Trùng.

Cổ sư đuổi theo Tửu Trùng này rồi phát hiện di hài Hoa Tửu hành giả ở một hang động bí mật dưới đất, đồng thời còn có di sản trên người của Hoa Tửu hành giả.

Cổ sư vội vàng trở về gia tộc, bẩm báo việc này, dẫn đến một trận náo động lớn.

Khi sóng gió dần qua, cổ sư cũng được lợi từ chuyện này, lấy được Tửu Trùng, nâng cao tu vi, cô gái từng vứt bỏ gã giờ lại theo đuổi ngược trở lại, gã trở thành nhân vật làm mưa làm gió một thời trong trại.

Chuyện kể truyền lại đời sau đổi khác cũng là bình thường. Thế nhưng trong trí nhớ của Phương Nguyên, cách giải thích về việc cổ sư nọ phát hiện di tàng tuy rằng cực kì chân thật đáng tin, nhưng hắn hoài nghi trong đó ẩn giấu chân tướng khác.

“Trước kia không phát hiện, nhưng mấy ngày này ta vừa tìm kiếm vừa phân tích, phát hiện việc này thật kì quặc.” Màn đêm dần buông, Phương Nguyên đi đến rừng trúc ở xung quanh sơn trại, trong lòng thì xem xét, chỉnh hợp tất cả manh mối đã biết.

“Đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, giả sử ta chính là cổ sư kia, phát hiện ra di tàng Hoa Tửu hành giả, vì sao ta không độc chiếm một mình mà lại bẩm báo gia tộc? Đừng nói cái gì vinh dự gia tộc, con người đều có lòng tham. Cái gì đã thúc đẩy cổ sư kia đi ngược lại mong muốn trong lòng, cam tâm tình nguyện vứt bỏ toàn bộ lợi ích, bẩm báo phát hiện này cho cao tầng gia tộc đây?”

Chân tướng dù sao vẫn còn ẩn giấu trong màn sương mù lịch sử, Phương Nguyên trầm tư suy nghĩ cũng không có kết quả.

Dù sao manh mối quá ít, vẻn vẹn chỉ có hai manh mối tìm kiếm, mà hai manh mối này cũng là thật thật giả giả, không thể tin hoàn toàn.

Phương Nguyên không khỏi nghĩ về bản thân mình: “Mặc kệ như thế nào, sau khi mua vò rượu Thanh Trúc này, trên người ta bây giờ chỉ còn lại hai khối nguyên thạch. Nếu lại không tìm được di tàng thì phiền phức rồi. Hôm nay thử một lần, được ăn cả ngã về không!”

Cho dù hắn luyện hóa cổ trùng đang có cũng không đủ nguyên thạch, không bằng đầu tư vào vò rượu này, tăng xác suất thành công.

Đổi thành người khác thì phần lớn sẽ tiến dần từng bước, gom góp nguyên thạch. Thế nhưng đối với Phương Nguyên, hiệu suất như vậy quá thấp. Hắn thà rằng mạo hiểm, tới đâu hay tới đó.

Người trong ma đạo, luôn luôn thích mạo hiểm.

Lúc này.

Màn đêm dần buông, trăng xuân như cánh cung.

Mây trôi che mờ ánh trăng, tựa như phủ lên vầng trăng non một lớp màn mỏng mờ ảo.

Ba ngày ba đêm vừa qua trời mưa to liên tục, không khí trên núi được gột rửa, trở nên trong lành thuần khiết.

Không khí mát mẻ, tinh khiết giống như một trang giấy trắng, càng thuận lợi để mùi rượu lan xa. Đây là một trong những nguyên nhân khiến cho Phương Nguyên tràn đầy tự tin vào đêm nay.

“Chỉ còn lại khu vực này chưa tìm kiếm.” Đi đến một khu rừng trúc, hắn dừng bước.

Tìm kiếm suốt bảy ngày không phải là không có thu hoạch, ít nhất chứng minh được Hoa Tửu hành giả không chết ở những chỗ đó. Đây là nguyên nhân thứ hai khiến Phương Nguyên tin tưởng.

Trong rừng trúc, cỏ thơm rậm rạp, hoa trắng mênh mông, trúc Thanh Mâu thẳng tắp như cây gậy bằng ngọc.

Phương Nguyên mở bùn đậy vò rượu ra, ngay lập tức hương rượu thơm nồng xông vào mũi.

Rượu Thanh Trúc có thể nói là đệ nhất hảo tửu ở Cổ Nguyệt sơn trại. Đây là nguyên nhân thứ ba Phương Nguyên tràn đầy lòng tin vào đêm nay.

“Ba nguyên nhân lớn như vậy gộp lại, nếu có khả năng thành công thì nhất định phải là tối nay!” Phương Nguyên vừa thầm động viên trong lòng vừa từ từ nghiêng vò rượu, đổ một ít rượu Thanh Trúc xuống tảng đá.

Nếu mấy tên thợ săn nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ đau lòng chết mất, vò rượu này có giá đến hai khối thạch đó...

Thế nhưng Phương Nguyên lại thờ ơ.

Hương rượu tinh khiết lan ra rất nhanh trong bóng đêm, gió thổi nhè nhẹ, hương thơm bềnh bồng, thấm đẫm cả khu rừng trúc.

Phương Nguyên đứng tại chỗ, ngửi mùi rượu, chờ một lát nhưng không thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Chỉ đột nhiên nghe một con chim dạ oanh hót vang ở cách đó không xa, giọng hót như tiếng chuông bạc.

Đôi mắt Phương Nguyên bình thản, cũng không có vẻ bất ngờ, hắn tiếp tục đi đến chỗ tiếp theo cách đó hơn trăm bước.

Ở chỗ này, hắn lại làm như cũ, đổ xuống một ít rượu, đứng tại chỗ chờ một lát.

Năm lần bảy lượt như vậy, lòng vòng qua mấy chỗ, đổ rượu vài lần, vò rượu Thanh Trúc đã không còn lại bao nhiêu.

“Một lần cuối cùng.” Phương Nguyên thầm thở dài trong lòng, tay cầm vò rượu, dốc ngược hoàn toàn, đáy vò hướng lên trời, trút toàn bộ phần rượu ít ỏi còn lại xuống.

Rượu rơi xuống cỏ, ngọn cỏ xanh đong đưa, hoa dại ướt rượu, nhè nhẹ buông rũ đầu.

Phương Nguyên đứng tại chỗ, ôm hi vọng cuối cùng, chăm chú nhìn xung quanh.

Lúc này, đêm đã khuya. Mây đen dày đặc che khuất ánh trăng nơi này.

Màn đêm tối tăm như tấm màn sân khấu che phủ khu rừng trúc.

Xung quanh vắng vẻ không một tiếng động, từng cây trúc Thanh Mâu lẻ loi đứng thẳng, phản chiếu những đường nét thẳng tắp vào đôi mắt Phương Nguyên.

Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, lắng nghe hô hấp vô cùng rõ ràng của mình, sau đó cảm nhận được hi vọng trong lồng ngực không ngừng trôi đi, chỉ còn lại nỗi trống rỗng.

“Vẫn thất bại sao...” Hắn thầm lẩm bẩm trong lòng, “Tối nay có ba ưu thế lớn gộp lại cũng không thành công, cả cái bóng Tửu Trùng cũng không tìm được. Điều này có nghĩa là xác xuất thành công sau này sẽ càng thấp hơn. Bây giờ ta chỉ còn lại hai khối nguyên thạch, còn phải luyện hóa Nguyệt Quang cổ. Không thể mạo hiểm nữa.”

Kết quả mạo hiểm thường không như ý. Nhưng một khi kết quả như ý, vậy thì tiền lời nhất định đáng giá.

Phương Nguyên thích mạo hiểm, nhưng hắn không đánh cuộc mọi thứ, hắn không phải loại con bạc thua mù quáng rồi dốc tất cả muốn gỡ vốn.

Hắn có giới hạn cuối cùng của mình, hắn biết rõ tiền vốn của mình.

Hiện tại, kinh nghiệm cuộc đời suốt năm trăm qua nói cho hắn biết đây là lúc nên dừng tay.

Đôi khi đời người chính là như vậy, luôn luôn có một mục tiêu tốt đẹp tràn đầy dụ dỗ, nhìn như gần trong gang tấc, thế nhưng phí hết sức lực cũng không đạt được, khiến người ta trằn trọc mong mỏi, hoài niệm mãi giấc mơ đẹp.

“Đây là bất đắc dĩ của cuộc đời, nhưng cũng là sức hấp dẫn của cuộc đời.” Phương Nguyên cười khổ lắc đầu, xoay người rời đi.

Nhưng vào lúc này.

Một cơn gió thổi đến, giống như là một cánh tay dịu dàng, nhẹ nhàng thổi hết mây giăng trong trời đêm.

Mây dằng dặc bay đi, vầng trăng non bị che khuất đã ló dạng.

Ánh trăng như nước, còn vầng trăng non cong cong treo trên bầu trời lại như một chiếc chén ngọc, đang nghiêng đổ nước trong.

Ánh trăng rơi nghiêng xuống rừng trúc Thanh Mao, rơi nghiêng vào núi đá, rơi nghiêng vào dòng suối trong khe núi, rơi nghiêng lên người Phương Nguyên.

Phương Nguyên mặc một bộ quần áo mộc mạc, khuôn mặt trẻ tuổi dưới cái chạm nhẹ nhàng của ánh trăng trông càng thêm trắng trẻo.

Trong phút chốc, bóng tối dường như biến mất, thay vào đó là cảnh tượng ảo mộng động lòng người.

Chim dạ oanh như bị ánh trăng rung động, lại bắt đầu cất tiếng hót vang. Lúc này không chỉ một con dạ oanh, mà là không biết bao nhiêu con rải rác trong rừng trúc cùng nhau trầm bổng hoà giọng. Mà các loại sinh vật trong núi cũng vậy, như dế Long Hoàn lắc lư dưới ánh trăng, hát vang ca khúc sinh mệnh. Đêm đến là lúc đám dế ra ngoài hoạt động, trên người chúng toả ra ánh sáng màu đỏ, bay ra thành đàn, mỗi con đều lấp lánh ánh sáng như mã não.

Phương Nguyên nhìn thoáng qua chúng, đám dế Long Hoàn lúc này giống như một dòng nước đỏ rực đang nhún nhảy, búng lên hoa dại cỏ xanh, kích động nhảy lên dưới ánh trăng.

Rừng trúc như ngập trong một làn nước, dưới ánh trăng, trúc thanh mâu óng ánh như ngọc.

Đi hết tối tăm lại thấy hi vọng, giờ phút này, thiên nhiên đang bày ra vẻ đẹp rực rỡ của nó với Phương Nguyên.

Hắn bất giác dừng bước chân, cảm thấy mình như lạc trong tiên cảnh.

Đang muốn xoay người rời đi nhưng hắn lại vô thức xoay người nhìn lại.

Bụi hoa dại ướt rượu Thanh Trúc rung rinh trong gió, vẫn không còn gì khác nữa.

Phương Nguyên cười tự giễu, dời ánh mắt.

Thế nhưng.

Không ngờ trong lúc nhìn đi chỗ khác, hắn thấy được một cái bóng trắng như tuyết.

Bóng trắng này bám vào một cây trúc thanh mâu cách đó không xa, dưới ánh trăng nó giống như một viên ngọc tròn trĩnh đang treo trên cây.

Hai mắt Phương Nguyên mở lớn, thân thể hắn hơi run lên, trong lòng nổ ầm, trái tim lại càng đập càng nhanh hơn.

Là Tửu Trùng!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)