Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 86: Giải trừ hợp đồng.

Chương Trước Chương Tiếp

- Ông chủ ... Đại ca ... Em biết em sai rồi, em biết em sai rồi, đại ca cứu em với, nếu không xong đời em mất.

Lưu Long tóm lấy tay Từ Vĩnh Uy, hắn cũng có chung suy nghĩ với Từ Vĩnh Uy, chuyện lúc nãy hắn lấy ra chế nhạo Trần Thuật thì bây giờ lại làm hắn kinh sợ:

- Đại ca, anh cứu em lần này, về sau em làm trâu làm ngựa cho anh, tuyệt không hai lời.

- Làm trâu làm ngựa cái gì, chúng ta là huynh đệ, tôi có thể trơ mắt nhìn cậu gặp nạn sao? Tôi có nhà có xe, cần trâu ngựa làm cái gì?

Từ Vĩnh Uy tức giận rụt tay lại:

- Vâng, vâng, vâng ... Đại ca nói đúng.

Lưu Long mếu máo:

Từ Vĩnh Uy chỉ cửa phòng vẫn mở toang, tát một phát vào cái đầu béo núc:

- Trong này có còn óc không thế, còn không mau mau dẫn người quay về ?

Lưu Long mừng rỡ, tấm thân núc ních bật dậy cực nhanh, gập người nói:

- Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca, ơn này cả đời em không quên ...

Nói xong chạy huỳnh huỵch ra ngoài đuổi theo đám Trần Thuật, như ngọn núi di động chạy qua bàn cô thư ký.

Kim Hữu giật mình không biết có chuyện gì, không phải giám đốc Lưu thường ngày ngồi cũng kêu mệt sao?

Ba người Trần Thuật rời văn phòng Từ Vĩnh Uy, một đi không trở lại, xuyên qua hành lang, hướng về phía thang máy.

- Cứ thế mà đi à?

Thang Đại Hải nhìn quanh không có ai mới hỏi:

- Hợp đồng của Như Ý thì sao?

Lý Như Ý mặt bình tĩnh như không:

- Cứ nghe Trần Thuật đi.

- Sáu ...

Trần Thuật hô ra một con số:

- Thế là sao?

- Năm.

Trần Thuật vẫn bước đi, lại hô thêm một con số nữa.

- Cậu chơi cái trò gì thế hả?

Thang Đại Hải có chút tức giận:

- Bốn.

- ...

- Ba ...

Từ “ba” vừa mới dứt thì liên nghe thấy tiếng người gọi gấp từ phía sau:

- Ba vị đợi đã, ba vị đợi đã.

Thang Đại Hải quay người lại, liền thấy tên béo Lưu Long đuổi tới, vì hắn quá béo, giống như quả cầu thịt đang lăn, đột nhiên hắn nổi giận mắng Trần Thuật:

- Trần Thuật, cậu có tí nghĩa khí nào không thế hả, cơ hội lên mặt tốt như thế mà không gọi tôi và Như Ý, tôi cũng muốn đếm ngược ... Sớm biết tôi đã không nhắc các cậu mặc vest thắt cà vạt nữa, để mình tôi được nổi bật.

Trần Thuật chào thua, một người hô thì là thể hiện của trí tuệ, nếu cả ba người cùng thua thì thành ba thằng ngốc à? Vụ làm ăn này còn làm nữa hay thôi.

Lưu Long chạy tới gần thì đã thở đứt quãng, kéo tay Trần Thuật:

- Anh ... Anh Trần, tôi có mắt, không khong tròng, liệu chúng .... ta có thể ... có thể quay lại cùng ... Trò chuyện .... không?

Trần Thuật thái độ lãnh đạm:

- Trò chuyện gì?

- Anh Trần ... Anh Trần muốn .... muốn nói chuyện gì thì .... thì nói chuyện đó ...

Lưu Long cười nịnh:

- Nếu như ông chủ Lưu đã nói tư liệu đó đều là giả, tôi thấy chúng ta đã không còn gì để nói với nhau nữa rồi.

Trần Thuật từ chối:

- Không nên phí thời gian nữa thì hơn, các anh làm chuyện của các anh, chúng tôi trở về có chuyện cần xử lý.

Chuyện cần “xử lý” ở đây là gì, còn không phải chuyện của mình hay sao, Lưu Long sợ hết hồn, lao tới dùng cả thân hình to béo che chắn cửa thang máy, van nài:

- Anh Trần, anh Trần .... Anh là đại nhân đừng chấp tiểu nhân, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng, tôi thấy, không có vấn đề gì là không giải quyết được, đúng không? Chỉ xin anh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định không làm anh thất vọng, sau này phàm có chuyện gì cần dùng tới Lưu Long này, anh cứ gọi một tiếng, tôi sẽ xông lên đầu tiên ...

- Vừa nãy khi chúng tôi gọi điện thoại cho chủ tịch Từ, chủ tịch Từ bảo chúng tôi “xéo“.

Trần Thuật lắc đầu:

- Anh xem, dù sao Nhạc Hải cũng là của chủ tịch Từ, ông ta bảo chúng tôi xéo, chúng tôi chẳng lẽ mặt dày không xéo, thôi chào, sau này có cơ hội hẵng n ói.

- Các anh, các anh đợi một chút, đợi một chút thôi ....

Lúc này chắc là do vừa vận động một hồi nên máu lên não Lưu Long rất nhanh, còn chưa dứt lời đã chạy:

Nhìn hắn ra sức lắc cái mông núc ních chạy đi, Thang Đại Hải cảm thán:

- Sau này tôi sẽ cố gắng không trêu chọc vào đám người đọc sách các cậu, không chửi tục một câu, không nặng lời một câu, vậy mà chơi đùa người ta như con cháu.

- Sao anh chửi tôi?

Trần Thuật mặt hầm hầm:

- Tôi chửi cậu bao giờ?

- Anh bảo hắn là con cháu tôi, thế không phải là chửi tôi à?

Lý Như Ý thầm lắc đầu, hai người bạn này của hắn cái gì cũng được, mỗi tội nói nhiều quá, đôi lúc như đang tấu hài với nhau.

Ở Giải trí Nhạc Hải, Lý Như Ý là “nhân vật đặc thù”, cho nên dù hắn ít xuất hiện ở công ty, cũng có không ít người quen thuộc với hắn, càng có nhiều người không biết hắn. Từ lần trước hắn mang khuôn mặt đầy máu me mà đi, trong công ty hoặc công khai hoặc lén lút thảo luận chuyện liên quan tới y. Đủ sự tích của Lý Như Y nổi lên mặt nước.

Có người nói hắn từ chối quy tắc ngầm, có người nói hắn đắc tội với cao tầng công ty, có cả người nói hắn ỷ tài kiêu ngạo, chướng mắt với tất cả mọi thứ, cho nên bị công ty chôn vùi ...

Hôm nay Lý Như Ý xuất hiện ở công ty cùng với hai người khác cùng dáng vẻ bất thiện, tất nhiên thu hút sự chú ý của không ít người, bọn họ tụ tập bàn tán.

- Sao Lý Như Ý lại tới công ty nữa thế, lần trước bị đánh cho vỡ đầu còn chưa sợ à? Nghe bảo thiếu chút nữa hủy dung mạo.

- Cánh tay sao vật được bắp đùi, cần gì cứ nhất định phải đối đầu với công ty chứ, rốt cuộc thua thiết là chính bản thân.

- Hai người đi bên cạnh Lý Như Ý là ai ấy nhỉ, trông ba người họ ăn mặc như trong phim Matrix ấy, không khéo chuyến này đánh nhau to.

- Ôi sao cũng được, miễn là ông chủ đừng giận cá chém thớt rồi ảnh hưởng tới chúng ta là được rồi.

Không để ba người Trần Thuật phải đợi lâu, Từ Vĩnh Uy và Lưu Long nhanh chóng chạy tới.

Từ Vĩnh Uy chủ động đưa tay ra với Trần Thuật, niềm nở nói:

- Anh Trần, tôi chân thành mới ba anh tới văn phòng tôi uống chén trà, mấy huynh đệ chúng ta trò chuyện cho tử tế, thế nào? Cho Từ mỗ chút thể diện này chứ?

Trần Thuật nhìn sang Lý Như Ý:

- Như Ý, anh nói đi.

Quai hàm Từ Vinh Uy bành ra, hắn kiềm chế hết cỡ, lần nữa đưa tay, càng thân thiết hơn:

- Như Ý, chúng ta là người một nhà, trước kia có chỗ nào đắc tội, cậu đừng để trong lòng, tính cách của tôi cậu cũng biết, nóng lên một cái là lời gì cũng nói ra được, nói đấy rồi cũng quên đấy, không có ý gì cả ... Nếu đã tới rồi, vậy đến văn phòng của tôi một chút?

Lý Như Ý không bắt tay hắn, gật đầu nói đúng một chút:

- Được.

- Mời mời mời, để tôi pha trà.

Lưu Long cười rách miệng, vậy là còn có cơ hội:

- Đừng thấy tôi mặt xấu người béo chứ, tôi pha trà là số một đấy, không tin các anh thử xem.

Thái độ đúng là thay đổi hoàn toàn tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Từ Vĩnh Uy lại càng cười nói liên hồi đi trước dẫn đường, làm vô số người rớt mắt kính.

- Úi úi, mọi người vừa thấy cái gì không?

Không ít cái đầu lấp ló ở chỗ rẽ chấn kinh thì thầm:

- Mặt trời mọc ở hướng tây à? Ông chủ vừa chạy ra mời Lý Như Ý kìa.

- Để ý cái người đeo kính không, ông chủ có vẻ đặc biệt tôn trọng.

- Thế sao, tôi không để ý, nhưng mà anh ấy thật đẹp trai, đúng gu của tôi.

Không biết là cô gái nào trồng cây si:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)