Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 84: Không cho chúng đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Hội nghị kết thúc, Từ Vĩnh Uy cầm cốc trà về văn phòng, Lưu Long béo ú cũng đi theo.

- Ông chủ, Lý Như Ý tìm tới tận nơi rồi sao?

- Chứ còn gì nữa.

Từ Vĩnh Uy mặt hết sức khoan khoái dựa lưng vào ghế sô pha, cười nhạt:

- Chúng ta đã gửi thông báo luật sư tới mấy dịch vụ livestream, bây giờ hắn có thể phát sóng thoải mái, nhưng không nhận được tiền nữa ... Hơn nữa bên phòng pháp luật đã ghi hình lại video phát sóng của hắn rồi, chỉ cần chúng ta thích có thể kiện hắn ra tòa bất kỳ lúc nào.

- Tên Lý Như Ý này giờ chỉ là quả hồng do chúng ta mặc sức bóp thôi.

Lưu Long ra sức nịnh bợ:

- Thằng nhãi đó làm mình làm mẩy, vênh vênh vào vào mấy năm rồi, cuối cùng thế nào, gọi trời chẳng thấu, gọi đất không thưa, chúng ta còn chưa phái người tới tìm hắn cho cái hợp đồng mà hắn đã chạy tới quỵ lụy van xin rồi, lần này không dễ dàng cho hắn nữa.

- Tôi chuẩn bị cho hắn ngồi chơi một phen đã.

Từ Vĩnh Uy nhận lấy cốc trà do Lưu Long đưa tới:

- Lần trước còn dám ra tay đánh người à, nghĩ Từ Vĩnh Uy tôi dễ bắt nạt chắc? Nếu là năm xưa thì thằng khốn đó đã bị chặt vài ngón tay rồi ... Giờ dù hắn đã biết ngoan ngoãn cúi đầu, song chúng ta không thể mềm lòng được.

- Vâng vâng, ông chủ nói đúng ạ.

Lưu Long liên tục gật đầu:

- Trước tiên cứ mặc hắn đã, cứ thế hắn sẽ càng ngày càng hoảng, xem xem còn dám đặt điều kiện với công ty nữa không?

- Rồi, kệ hắn, chúng ta bàn mấy bộ phim quay năm nay đã, chi phí chế tác ngày một nhiều, cậu xem khoản nào thắt chặt được thì thắt chặt vào, như khoản bào hiểm cho diễn viên đóng thế, cắt đi, đứa nào không làm thì thôi, thiếu người chắc, còn cả khoản phục trang ....

Lúc này có người gõ cửa văn phòng.

- Vào đi.

Từ Vĩnh Uy nhíu mày quát:

Thư ký Kim Hữu đi vào, báo:

- Chủ tịch, Lý Như Ý muốn gặp ạ?

- Không gặp.

Tới tận nơi sao? Từ Vĩnh Uy cười đắc ý, song phất tay:

- Nói là tôi đang bận, ra nói với hắn nguyên văn thế này cho tôi, cút xéo.

- Chủ tịch, Lý Như Ý nói hôm nay nhất định phải gặp được chủ tịch , có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài. Anh ấy còn nói ....

Kim Hữu nói tới đó ngập ngừng:

- Nói sao.

Từ Vĩnh Uy nhướng mày:

- Còn nói nếu muốn cứu giám đốc Lưu, cho giám đốc Lưu cơ hội chuộc tội.

- Càn rỡ.

Từ Vĩnh Uy nổi cơn lôi đình:

- Lý Như Ý hắn chỉ là một con chó, con chó vẫy đuôi đáng thương thôi, có tư cách gì mà đặt điều kiện, có tư cách gì mà cho giám đốc Lưu cơ hội?

Lưu Long đặt cốc trà xuống:

- Ông chủ, nếu Lý Như Ý đã mạnh miệng như thế, chúng ta gặp hắn một lần, tôi thực sự bị hắn khơi lên tò mò rồi, xem xem hắn cho tôi cơ hội chuộc tội ra sao?

Từ Vĩnh Uy mặt biến đổi liên hồi, cuối cùng gật đầu:

- Cho hắn vào.

- Vâng thưa chủ tịch.

Kim Hữu không dám ở lại lâu, cô thấy thần sắc hai ông chủ đều không tốt, sợ gặp tai ương:

Không lâu sau Phong trần tam hiệp, à không Flower3 được cô thư ký xinh đẹp yểu điệu dẫn vào văn phòng Từ Vĩnh Uy.

Từ Vĩnh Uy nhìn Trần Thuật và Thang Đại Hải đi cùng Lý Như Ý, con người hơi có lại, xem ra có viện binh, hắn không coi ra gì, chỉ là hai thằng nhãi thôi, còn lật trời được sao, tựa cười tựa không nói:

- Lý Như Ý, nghe nói cậu muốn cứu giám đốc Lưu, cho giám đốc Lưu cơ hội chuộc tội, tôi tưởng rằng cậu có thủ đoạn thông thiên gì chứ, sao nào, dẫn thêm hai người tới thì tưởng rằng mình muốn làm gì thì làm rồi à?

- Ái chà chà, tôi còn đang mong được Như Ý như hoa như ngọc cứu vớt cơ.

Lưu Long ngồi trên ghế sô pha không mảy may nhúc nhích, hai mắt trên cái mặt béo núc chỉ còn lại một khe hẹp:

- Chỉ có chừng này người thôi à, chưa đủ đâu, phải dẫn thêm chục người nữa tôi mới sợ.

- Chúng tôi tới tìm Nhạc Hải để đàm phán.

Trần Thuật đi tới một bước, đưa tay ra với Từ Vĩnh Uy, mỉm cười nói:

- Vị này chính là chủ tịch Từ của Nhạc Hải phải không?

Từ Vĩnh Uy coi như không nhìn thấy cánh tay đưa ra của Trần Thuật, ánh mắt âm u, cả nụ cười giả dối cũng không có:

- Cậu là ai?

- Trần Thuật.

Trần Thuật thì vẫn cười:

- Tôi là bạn của Như Ý.

- Trần Thuật, cái tên này hơi quen.

Từ Vĩnh Uy suy nghĩ, không nhớ là gặp ở đâu rồi, thường mà nói đã dám đứng ra chống lưng cho người khác thì ít nhiều cũng phải có bối cảnh. Tên còn trẻ, nhưng khí độ rất vũng vàng, bị mình làm khó mà thần sắc không đổi, đủ biết đã kinh qua sương gió, không phải loại bốc đồng nhiệt huyết, khiến hắn ngửi thấy mùi linh cảm:

Lưu Long cũng nhìn Trần Thuật, sau đó đầu lóe lên một ý niệm, kêu thành tiếng:

- Trần Thuật của Hoa Mỹ sao?

- Hoa Mỹ cái gì?

Từ Vĩnh Uy không hiểu:

- Ông chủ quên rồi sao, sự kiện Hoa Mỹ trước đó ... Trần Thuật chính là ...

Lưu Long nhắc nhở:

- Hôm trước chúng ta còn đi ăn với cơm Vương Tín:

- A, thì ra là cậu.

Từ Vĩnh Uy tức thì nhớ tới thư ký cực phẩm lúc nào cũng theo Vương Tín, cố tình nói:

- Nghe người ta bảo bạn gái của cậu bị Vương Tín cưỡi, cậu vì báo thù Vương Tín, cho nên đâm sau lưng Trương Thục, có phải là Trần Thuật đó không? Ha ha ha ….

- Ngậm cái mồm chó của mày lại.

Thang Đại Hải biến sắc mặt, xông tới chửi mặt Từ Vĩnh Uy chửi:

- Con dâu mày ăn nằm với tao, tao giúp mày giữ mồm giữ miệng, mày có muốn tao nói cho toàn thế giới không?

Lý Như Ý không nói không rằng nhưng từng bước đi tới phía Từ Vĩnh Uy, Trần Thuật biết hắn tính nóng như lửa, vội vàng giữ lại, một tay giữ Thang Đại Hải, quát:

- Đại Hải, bình tĩnh đã.

- Mẹ mày, cẩn thận cái mồm ...

Thang Đại Hải gầm gừ uy hiếp:

- Đúng là có chuyện ấy.

Trần Thuật vẻ mặt bình tĩnh kéo nốt Thang Đại Hải lại:

- Có điều sự thực có chút khác biệt, tôi không báo thù Vương Tín vì hắn cướp bạn gái tôi, mà vì hắn bôi nhọ tôi, hất nước bẩn lên người tôi.

- Ha ha ha ...

Từ Vĩnh Uy cười lớn, hiển nhiên không tin:

- Ông chủ, anh xát muối vào vết thương người ta như thế, người ta dấu mặt mũi vào đâu? Nam nhân nào chịu được bị nữ nhân của mình đội nón xanh lên đầu?

Lưu Long ôm bụng mà cười hết sức khoa trương:

- Tôi nếu là y, cũng không chịu thừa nhận vì bạn gái đội nón xanh cho mình nên báo thù, thế chẳng phải chứng tỏ tôi còn để ý tới nữ nhân đó sao?

- Nói phải lắm.

Từ Vĩnh Uy gật gù:

- Địt con mẹ mày ...

Thang Đại Hải rống lên định đánh người:

- Đại Hải.

Trần Thuật quát:

- Dừng lại, đừng làm hỏng việc.

Thang Đại Hải đá mạnh vào tường, lồng lộn như thú dữ:

- Mày còn dám chửi anh em tao lần nữa, tao giết mày.

- Nhãi con không biết tự lượng sức.

Từ Vĩnh Uy năm xưa kiếm cơm trong giang hồ, hắn sợ gì chứ không sợ mấy lời hăm dọa kiểu này, cái loại chọc một câu đã điên lên thì dễ xử lý lắm:

- Giết bọn tao à, ông nội Lưu của mày ngồi đây này, tao xem mày giết tao thế nào.

Lưu Long ngồi đó sừng sững như núi thịt, không coi lời hăm dọa của Thang Đại Hải ra gì, còn trào phúng:

- Giờ đám nhãi con hơi chút mở miệng ra là chém với giết, năm xưa ông đây chém giết với người ta thì bọn mày còn chưa mọc đủ lông đâu.

- Bình tĩnh, cả hai anh để tôi, chúng không cười lâu được đâu.

Trần Thuật trấn an hai người anh em, vỗ về được hai vị đại hiệp rồi mới ngồi xuống đối diện với Từ Vĩnh Uy, giọng vẫn không có vẻ gì là tức giận:

- Chúng tôi tới đây để đàm phán, hai ông chủ có muốn nghe vốn liếng của chúng tôi không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)