Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 82: Còn nhiều thứ hay ho lắm.

Chương Trước Chương Tiếp

Phục vũ viên đứng ở góc phòng đã chú ý tới tình huống bên này từ đầu rồi, thấy xung đột có khả năng thăng cấp vốn định đi tới nhưng bị một vị khách ra hiệu không cần, ngần ngừ một lúc không đi tới nữa nhưng gọi điện báo bảo an, đề phòng chuyện đi quá xa.

- Này này ...

Thang Đại Hải chính là người ngăn cản phục vụ viên, cầm ly rượu vang trong tay lắc khe khẽ, nhìn có vẻ hời hợt nhưng khí thế mười phần:

- Đây là thần tiên ở đâu tới vậy, vừa mở mồm ra đã dọa sống dọa chết rồi. Ở cái Hoa Thành này thực sự không có chuyện gì mà anh không giải quyết được sao?

Cả đám lúc này mới để ý tới Thang Đại Hải, nhìn vóc dáng có vài phần uy hiếp, nhưng cách ăn mặc thì hiển nhiên loại công tử ca thôi, thứ này được mẽ ngoài, một tên sắn tay áo lên:

- Thế nào, không phục à? Lôi Tử này nói ra lời nào sẽ làm được lời đó, tôi nói không có là không có.

- Tôi không phục thật đấy.

Thang Đại Hải cười lạnh nhìn Lôi Tử khắp lượt:

- Vừa rồi tôi vào nhà vệ sinh đái một bãi, anh có thể vào đó vớt bãi nước đái đó ra cho tôi không?

- Mày ...

Lôi Tử rõ ràng bị chọc giận, chỉ mặt Thang Đại Hải, giọng điệu sặc mùi giang hồ:

- Không biết xưng hô thế nào, huynh đệ đây nhớ rõ đại danh, sau này còn thân thiết.

- Anh đây không cần bọn con cháu phải hiếu kính.

Thang Đại Hải ăn nói cực kỳ khắc bạc, thích đánh nhau thì hơn chục năm luyện taekwondo của hắn chẳng để chơi, nhưng mà chỗ dựa lớn nhất của hắn đương nhiên không phải thế, mà là vì hắn có tiền, Vương Tín tới đây còn chả coi ra gì, huống hồ tên nghệ sĩ với vài thằng bạn lưu manh:

- Nhìn bộ dạng nghèo khó của mày, chắc ăn cơm hộp cũng phải đi bán máu à? Theo sau đít Trương Thục diễu võ dương oai mà cũng dám mở mồm ra cắn người?

- Mày ...

Lôi Tử dợm bước xông tới:

Thang Đại Hải hất thẳng ly rượu vào mặt hắn, đứng bật dậy:

- Bọn mày vào cả đi, Thang Đại Hải này lĩnh giáo xem lợi hại cỡ nào.

- Trương Thục.

Khổng Nhược Khuê cũng đứng lên, cánh tay trắng trẻo đưa ra cản Thang Đại Hải, mắt nhìn thẳng Trương Thục quát khẽ một tiếng:

Trương Thục sực tỉnh, hắn chỉ muốn dọa Trần Thuật chút thôi, không nghĩ phía bên kia phản ứng mạnh như vậy, vội vàng kéo Lôi Tử đang vuốt rượu trên mặt:

- Bình tĩnh chút.

Lôi Tử cực kỳ bất mãn trừng mắt với Khổng Nhược Khuê, nhưng cũng biết nhân vật khiến Trương Thục kỵ húy thì không thể tùy tiện đắc tội.

- Trương Thục, anh có ý gì?

Khổng Nhược Khuê mặt phủ sương giá chất vấn:

- Khuê tỷ, chị đừng giận, đây là chuyện riêng giữa tôi và Trần Thuật ...

- Chuyện riêng? Đây là bữa cơm của tôi, là nơi anh giải quyết chuyện riêng à?

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói với Trần Thuật vài câu rồi đi.

Trương Thục nói xong ánh mắt độc ác chiếu vào Trần Thuật:

- Đừng nghĩ chuyện này như thế là xong.

- Đương nhiên là chưa xong.

Trần Thuật gật đầu:

- Biết là tốt.

Trương Thục mặt cao ngạo, thằng nhãi này dám đấu với mình, đợi mà xem, đường còn dài lắm:

- Tư liệu trong tay tôi còn nhiều lắm, để tôi về phát một ít.

Trần Thuật cười khẩy:

- Anh Thục thích lên trang nhất theo kiểu nào đây? Tiêu đề “một nam m inh tinh ép bạn gái phá thai” có vẻ hợp với người muốn nghỉ ngơi dài hạn như anh đấy.

Trương Thục tái mặt, không biết nghĩ tới chuyện gì, không dám cãi, ngay cả cơm cũng không dám ở lại ăn nữa, kéo một đám người gấp gáp bỏ đi.

Lúc tới thì ồn ào vênh váo, đi thì như mèo cụt đuổi.

Đợi đám người Trương Thục khuất bóng sau cửa, Khổng Nhược Khuê mới nhỏ giọng nhắc nhở:

- Trương Thục trước khi thành danh từng hoạt động ở quán bar, quen biết không ít nhân vật giới giang hồ, sau này anh phải chú ý một chút, tôi sợ hắn báo thù.

- Giờ là xã hội pháp chế rồi, hắn chẳng dám làm gì đâu.

Trần Thuật trấn an Khổng Nhược Khuê, y tất nhiên hiểu Trương Thục hơn cô, dù sao từng giúp hắn xử lý vài việc:

- Với lại sau này bất kể là bị ai kiếm chuyện, tôi tung chuyện hay ho của Trương Thục lên mạng.

Bị đám người Trương Thục phá đám, mọi người đều không còn hứng thú ăn uống nữa.

Trần Thuật hôm nay mời cơm Khổng Nhược Khuê nên định đi thanh toán, Thang Đại Hải tranh trước, nói y chỉ có chút xíu tiền lương đó thôi, để giành còn mời chị họ ăn thêm vài bữa.

Nghĩ một lúc, Trần Thuật quyết định tạm không nói chuyện mình vừa bán được kịch bản với giá tiền tốt.

Không Nhược Khuê hiển nhiên cũng tính thế, điệu đà chắp tay:

- Cám ơn Đại Hải nhé.

Thang Đại Hải nở mũi nói rất hào khí:

- Không có gì, chị họ của Trần Thuật cũng là chị họ của tôi, sau này chúng ta là người một nhà.

Mặc dù không hề thích Tạ Vũ Khiết, nhưng không hề ảnh hưởng tới phong độ của Thang Đại Hải, đi lấy xe đưa cô về.

Khi tạm biệt, Tạ Vũ Khiết nắm tay Khổng Nhược Khuê, giả vờ nói:

- Chị họ, khi nào chúng ta hẹn thời gian cùng uống trà nhé?

- Được.

Khổng Nhược Khê cũng nắm tay Tạ Vũ Khiết, gật đầu đồng ý:

Thang Đại Hải nháy mắt với Trần Thuật, hàm ý xem lấy mà làm, tôi tạo điều kiện cho cậu rồi đấy, nói xong lái chiếc xe thể thao cực kỳ bắt mắt rồ ga ầm ầm bỏ đi.

Chỉ còn lại hai người, Trần Thuật bảo với Khổng Nhược Khuê:

- Để tôi đưa cô về.

- Không cần đâu.

Khổng Nhược Khuê từ chối:

- Xe của tôi đợi ở bên ngoài rồi, anh về nghỉ đi.

Trần Thuật gật đầu, khi đó bọn họ từ công ty tới thẳng đây, Khổng Nhược Khuê có lái xe riêng đi theo, kiêm luôn vệ sĩ, không cần lo vấn đề an toàn.

Đợi Khổng Nhược Khuê đeo kính râm, đội mũ lên nhanh chóng vào xe, xe khuất bóng rồi Trần Thuật mới bắt một cái taxi.

- Tới Di Tâm Viên.

Di Tâm Viên là trên của một trà lâu, nổi danh riêng tư xa hoa. Trà lâu cây cối rậm rạp, mỗi gian là một phòng bao độc lập, bên trong bố trí mạt chượt, đại đa số mọi người đều lựa chọn tới đây uống trà chơi mạt chượt, số ít hiệp đàm thương vụ.

Trần Thuật đẩy cửa vào một gian phòng bao, nhìn Thái Chiêu đang gắp than bỏ vào bếp lò nhỏ:

- Ông chủ Thái càng lúc càng biết chọn địa điểm rồi đấy, thế nào, giờ phát tài rồi liền coi thường quán trà nhỏ trước cửa nhà tôi à?

Thái Chiêu niềm nở đứng dậy chào đón, cung kính nói:

- Anh Trần nói thế thì oan uổng cho tôi quá, chẳng phải vì biết anh Trần thích uồng trà hay sao? Nơi này có trà Phượng hoàng oa cực kỳ nổi tiếng, lần trước tôi được người bạn dẫn tới uống thử, lòng cứ nhớ hôm nào đó mời anh Trần tới đây.

- Ông chủ Thái có lòng rồi.

Trần Thuật mỉm cười ngồi xuống:

- Anh Trần, anh nói thế thì khách khí quá.

Thái Chiêu vẻ mặt thật thà:

- Tôi được như ngày hôm nay là nhờ một tay anh Trần kéo lên, vì anh Trần làm chút việc có hề gì.

Rất nhanh có trà sư mặc sườn xám màu trắng ngà mang dụng cụ pha trà tới, vừa xinh đẹp biểu diễn pha trà cũng như làm xiếc, dù người thiếu kiên nhẫn nhất cũng không hề thấy phiền, pha xong sắc trà màu hồng nhạt, Trần nhấp một ngụm, thơm ngát ngọt dịu, cảm giác rất lạ.

- Không tệ.

Trần Thuật uống một ngụm đã thích rồi:

- Ông chủ Thái đúng là có lòng.

- Anh Trần, thương lượng với anh chuyện này, anh đừng gọi tôi là ông chủ Thái được không? Ông chủ này cân lượng thế nào, người khác không rõ chứ chẳng lẽ anh lại còn không rõ?

Thái Chiêu làm bộ mặt cầu khẩn:

- Anh cứ gọi tôi là Tiểu Thái như trước ấy, nghe cho thân thiết. Còn nữa, tôi đã đoán trước được anh Trần sẽ thích Phượng hoàng oa, cho nên đã sai người đóng gói hai cân, anh Trần đi nào đi mang về thong thả uống ạ.

Trần Thuật cười hỏi:

- Làm xong rồi hả?

- Chuyện anh Trần giao, em làm sao dám chậm trễ? Tìm một người anh em rất trung thành với tôi, lại sợ cậu ta làm việc không chú tâm, tôi đích thân đi với cậu ấy một chuyến. Mấy ngày qua em không liên hệ với anh Trần là vì ở ngoài lo liệu việc này.

Thái Chiêu lấy từ trong cái túi mang theo bên cạnh ra một cái phong bì da:

- Đều ở trong đây, anh Trần có muốn xem trước không?

Trần Thuật nhận lấy phong bì da, mở ra lấy tài liệu xem một lượt:

- Làm đẹp lắm, vất vả rồi.

- Anh Trần, có cần tôi ở ngoài phối hợp với anh không?

Thái Chiêu mặt đầy kỳ vọng:

Trần Thuật nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

- Tạm thời không cần, khi nào thực sự cần tới tôi sẽ gọi điện cho cậu.

- Vâng, anh Trần lúc nào cần cứ gọi, giữa đêm tôi cũng tới ngay, theo anh làm việc rất thống khoái.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)