Bữa cơm mỗi người mang một tâm tư ấy tiến hành tới khi có một đoàn người rầm rộ đi vào, vừa đi vừa nói cười làm vột vài vị khách nhíu mày quay sang nhìn.
Người đi đầu nhìn thấy Khổng Nhược Khuê, môi hiện lên một nụ cười khó đoán, đi nhanh tới, giọng chuyển sang thân thiết:
- Khuê tỷ, lâu rồi không gặp.
Khổng Nhược Khuê quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân cao ráo tuấn lãng, đứng dậy cười nói:
- Trương Thục, đúng là lâu rồi không gặp, gần đây bận quay phim à?
- Vừa mới từ Hoành Điếm về, định cùng bạn bè ra ngoài cải thiện sinh hoạt một chút, không ngờ là gặp được Khuê tỷ.
Trương Thục gương mặt tinh xảo, đôi mắt thâm thúy, để râu quai nón lờ mờ, bộ râu này không khiến hắn lôi thôi, ngược lại làm hắn tràn ngập sức hút mạnh mẽ. Nam mang mặt nữ là gu thẩm mỹ thịnh hành trong giới giải trí, nhưng khuôn mặt nam tính thế này cũng rất được khán giả yêu thích:
- Khuê tỷ ăn cơm với bạn bè sao, bữa này cữ ghi vào sổ của tôi đi.
- Không cần.
Khổng Nhược Khuê mỉm cười:
- Có người thanh toán rồi.
- Mấy vị này là ...
Trương Thục lúc này mới di chuyển ánh mắt tới ba người còn lại, Tạ Vũ Khiết không quen, Thang Đại Hải thì có lẽ đã từng gặp qua ở đâu đó rồi mà không nhớ, dù sao nghệ sĩ cực hot như hắn, quen biết vô số, đa phần không nhớ tên. Đến khi nhìn thấy Trần Thuật thì trong tích tắc nụ cười tên mặt biến mất, giọng lạnh như băng:
- Trần Thuật ...
Trần Thuật bỏ khăn ăn xuống đứng dậy, cười với Trương Thục:
- Anh Thục, lâu rồi không gặp.
Trương Thục hết sức khống chế của mình, nhưng sát khí ngập ngụa vẫn tràn qua kẽ răng:
- Tôi luôn muốn tìm cơ hội để cám ơn tổ trưởng Trần cho thật tốt, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Năm xưa Trương Thục từng xem một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có tên là ( Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật), trong cuốn sách này có vài câu mà hắn vẫn nhớ kỹ.
Nếu như tôi có một nghìn vạn.
Tôi có thể mua được một căn nhà?
Tôi có một nghìn vạn không?
Không có, cho nên tới nay tôi vẫn chưa có nhà.
Nếu như tôi có một đôi cánh, tôi có thể bay đi.
Tôi có đôi cánh không?
Không có, nên tôi cũng không thể bay được.
Nếu như đem toàn bộ nước Thái Bình Dương đổ ra cũng không thể dập tắt được ngọn lửa tình yêu của tôi với em.
Có thể đổ hết nước Thái Bình Dương ra không?
Không thể, cho nên tôi không yêu em.
Nhìn thấy Tràn Thuật, Trương Thục nhớ tới bài thơ mà hắn chép vào sổ tay.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, anh đã chết cả trăm lần.
Ánh mắt có thể giết người người sao?
Không thể, cho nên tên tiện nhân ấy vẫn sống trên đời.
Nếu như hỏi trên đời này Trương Thục hận nhất là ai thì hắn không chút do dự nói ra tên Trần Thuật.
Hắn là nghệ sĩ được Hoa Mỹ ra sức đưa lên, nhưng lại bị nhân viên cũ của chính công ty đâm một nhát dao sau lưng. Không chỉ chuyện say rượu lái xe đưa lên hot search weibo, khiến hình tượng danh dự bị tổn hại thê thảm, thậm chí y còn đưa ra yêu cầu vô sỉ phong sát mình một năm.
Một năm hắn sẽ tổn thất đi bao nhiêu độ nổi tiếng? Tổn thất bao nhiêu tiền bạc?
Đáng hận hơn nữa, đây là chuyện cũ kỹ xử lý rồi, y mà không nói thì căn bản không ai nhắc tới nữa, không ai quan tâm. Tên khốn này vì lợi ích bản thân, lấy mình ra làm “dê thế tội”, có ai chịu được chứ.
- Mấy tin tức bên lề, anh Thục không cần để trong lòng.
Trần Thuật túy ý xua tay, làm ra vẻ không công không nhận lộc:
Khổng Nhược Khuê hết nhìn khuôn mặt điển trai đang vặn vẹo của Trương Thục lại nhìn vẻ tỉnh bơ của Trần Thuật:
- Hai người quen nhau sao?
- Quen chứ, sao không quen cho được?
Trương Thục quay sang phía Khổng Nhược Khuê thì gương mặt thành nụ cười nồng nhiệt:
- Tôi và tổ trưởng Trần là chỗ giao tình cu rồi, anh ấy có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra.
Câu này là suy nghĩ thực sự của Trương Thục.
Là nghệ sĩ đang được ưa chuộng, là nhân vật công chúng, trước mặt người khác bất kể thế nào cũng phải giữ khí độ không ai bới móc được gì. Hôm nay lại có vị đại tỷ như Khổng Khuê, hắn càng muốn giữ hình tượng thật tốt, không muốn lộ bản mật xấu xí để người ta coi khinh.
Nhưng đối diện với Trần Thuật không cách nào nhẫn nhịn được.
Tên này thực sự quá đáng ghét, rõ ràng bản thân làm kẻ xấu, đâm dao sau lưng người khác, kết quả là gặp người bị hại còn không có chút áy náy nào, đã thế lại tỏ ra là tôi giúp anh một việc lớn.
Bằng vào cái gì, mày bằng vào cái gì chứ? Cái thằng chó này.
Giới giải trí, người mới xuất hiện liên hồi, khẩu vị của khán giả cũng thay đổi từng ngày, Trương Thục rất lo mình bị “tắt lửa”, bị đối thủ cạnh tranh thay thế.
Suốt một năm không hoạt động thì còn nhà quảng cáo nào tìm đến nữa? Cả nhà quảng cáo trước đó cũng cực kỳ bất mãn.
Tất cả là do tên khốn Trần Thuật này ban cho, thứ súc sinh tráo trở ăn trong rào ngoài. Trương Thục gào thét trong lòng, Thằng khốn đó ăn lương công ty, lại vì muốn có vị trí tốt ở Đông Chính mà bán đứng mình.
Vương Tín giải thích với hắn như thế.
Càng nghĩ càng hận, lời nói cũng không kiểm soát được nữa.
- Khuê tỷ, chị phải mở to mắt ra nhìn cho rõ ràng, vòng tròn này không lớn đâu. Tốt nhất là tìm người nghe ngóng cho rõ hành vi của kẻ nào đó ... Bởi vì nhận hối lộ cho nên bị công ty phát hiện ra xong đuổi việc, lòng kẻ đó mang thù hận, ý đồ đả kích báo thù công ty cũ, lợi dụng tư liệu của nghệ sĩ mình từng phục vụ để cắn trộm sau lưng. Tôi bị một vố đau, Khuê tỷ nên chú ý một chút, chẳng may nhìn người không cẩn thận, thanh danh bị hủy trong sớm tối đấy.
- Anh Thục nhãn lực tốt quá nhỉ, hóa thành tro cũng vẫn nhận ra tôi à?
Trần Thuật vẻ mặt áy này:
- Tôi thì không có trí nhớ tốt như vậy đâu, mặc dù anh Thục trông cũng đẹp trai đấy, nhưng thôi lại là kẻ mù tro bẩm sinh, anh Thục mà hóa thành tro thì tôi không nhận ra được. Hay là anh Thục nói xem, anh hóa thành tro và người khác hóa thành tro khác nhau chỗ nào nhỉ, sau này tôi còn chú ý để nhận ra anh Thục.
Trương Thục suýt xông vào đấm cho Trần Thuật một cái:
- Tổ trưởng Trần là có dại hay sao mà bạ ai cũng cắn thế?
- Vậy anh Thục chắc là thỏ, gặp ai cũng chổng mông.
- Trần Thuật.
Trần Thuật thản nhiên:
- Anh Thục có gì sai bảo?
- Cậu không thấy nợ tôi một lời xin lỗi à?
- Xin lỗi.
Trần Thật nói tỉnh như không:
- Tôi xin lỗi rồi nhé, vậy là chuyện qua rồi coi như xong phải không?
- Cậu ...
- Anh xem, tôi biết là sẽ không qua được mà.
Trần Thuật khẽ thở dài:
- Tôi là một người không thích gây rắc rối, nhưng anh cũng không thể bắt nạt tôi như thế chứ? Anh bảo tôi xin lỗi, tôi liền xin lỗi, xin lỗi xong rồi anh vẫn gây phiền toái cho tôi, vậy tôi thu lại lời xin lỗi, coi như tôi chưa nói.
- Sao mày có thể nói chuyện với anh Thục như thế?
Một nam nhân trung niên đăng sau Trương Thục cực độ bất mãn bước lên, chỉ mặt Trần Thuật mắng:
- Thằng nhãi này là ai, ăn nói hỗn láo, muốn chết à?
- Anh Thục, anh tránh ra, chuyện này giao cho anh em chúng tôi, ở Hoa Thành này không chuyện gì mà Lôi Tử tôi không giải quyết được.
Bốn năm nam nhân phía sau hùng hổ chửi mắng, điệu bộ như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Thuật, bầu không khí thoáng cái trở nên hết sức căng thẳng.