Sau khi biết Tạ Vũ Khiết là đối tượng trong nhà ghép đôi cho Thang Đại Hải, Trần Thuật luôn ngầm quan sát cô gái này, theo cảm nhận của y đó là cô gái điềm đạm, có nội hàm, rõ ràng không thích bữa cơm này, biểu hiện hết sức kiềm chế, chừng mực, tuyệt đối không phải loại thích khoe khoang phù phiếm như Thang Đại Hải nói, vì người như thế thì phải nói tía lia mấy câu “mất não” như ai đó ở bên cạnh …
Thang Đại Hải thấy Trần Thuật nói tốt về Tạ Vũ Khiết thì bất mãn:
- Cậu không nghe thấy những lời cô ta nói à? Cả bàn lớn ăn một bữa không bằng cái ví của cô ta ... Thang đại thiếu gia này mà lại đi thích loại nữ nhân tham hư vinh, đầu óc toàn hàng hiệu đó à? Nông cạn, vô tri, cuồng vọng tự đại. Tôi mà cưới nữ nhân như thế về nhà, lên giường chỉ biết thảo luận đồ xa xỉ phẩm, làm gì có tiếng nói chung, cuộc sống như vậy cậu có chấp nhận được không?
- Làm gì khoa trương như anh nói.
Đơn thuần luận cảm giác, ấn tượng ban đầu của Trần Thuật với Tạ Vũ Khiết khá tốt:
- Tôi nói cho cậu biết, cô ta còn khoa trương hơn cả tôi nói kìa.
Thang Đại Hải mặt đầy phẫn nộ:
- Hôm nay còn là nể mặt cậu và Khổng Khuê nên cô ta thu bớt lại đấy. Chứ nếu không có hai người, cô ta nói ba câu thì có tới hai câu liên quan tới đồ xa xỉ phẩm ... Ai mà chịu nổi?
- Nếu là thế vì sao hai người lại còn đi ăn cơm với nhau?
Trần Thuật có chút không vui, y và Khổng Nhược Khuê đang trò chuyện hết sức tâm đầu ý hợp, Thang đại thiếu gia dẫn đối tượng tương thân của hắn tới, phá hỏng hết cả không khí, một cảnh phim tình cảm lãng mạn ấm áp bị bọn họ biến thành hài kịch tình huống:
Ánh mắt Trần Thuật nhìn Thang Đại Hải có chút ai oán.
- Lần trước không phải nói với cậu rồi à, trưởng bối hai nhà muốn mau chóng hoàn thành cuộc hôn nhân này, cuối tháng tổ chức lễ đính hôn. Trưa nay cha mẹ hai nhà lại tụ tập ăn cơm, ăn xong ép tôi mang con nhỏ này đi mua mấy món đồ trang sức dùng lúc đính hôn. Tôi cùng cô ta đi quanh trung tâm thương mai suốt cả chiều, chưa nói không mua nổi cái gì, toàn nghe cô ta kén cá chọn canh, chê bai đủ điều ... Ôi, cô ta không thích càng tốt, tôi đỡ được vài đồng mồ hôi xương máu. Nghĩ thế tôi thấy cô ta không chướng mắt lắm, cho nên dẫn cô ta đi ăn một bữa.
Thang Đại Hải vừa nói vừa thưởng thức rượu vang, có vẻ hưởng thụ lắm:
- Không ngờ hai nhà kiên quyết như vậy.
Trần Thuật trầm ngâm, việc này thực sự y không muốn làm kẻ phá đám, ngược lại có chút muốn Thang Đại Hải sớm yên bề gia thất, hắn lông bông quá rồi:
- Cậu không biết được đâu, hôm nay tôi tranh cãi vài câu, nói thời gian quá gấp gap, tôi và Tạ Vũ Khiết còn chưa kiến lập tình cảm ổn định .... Lập tức bị bị hai nhà mười mấy người vây công, nữ nhân đó hay lắm, thường ngày thì chê bai tôi không ra gì, lúc đó lại chẳng nói một câu, nhìn tôi bị chửi mắng té tát, cô ta chẳng phản đối gì cả, thậm chí càng ăn ngon lành.
Thang Đại Hải nghiến răng trèo trẹo:
- Biện pháp của anh có vẻ không ổn rồi.
Trần Thuật lắc đầu:
- Tôi cũng biết thế, cho nên dù thế nào cậu cũng phải giúp tôi phá cuộc hôn nhân này, nếu không cậu sẽ là thằng khốn kiếp bất nhân bất nghĩa, trơ mắt nhìn người anh em rơi vào biển lửa, thấy chết không cứu.
Thang Đại Hải chụp mũ:
Trần Thuật định cãi, nhưng mà có lý nói với tên này không ăn thua, đành ậm ừ.
Thấy Trần Thuật không chịu trả lời cho rõ ràng, Thang Đại Hải chỉ về phía nhà vệ sinh:
- Hôm nay anh em chúng ta phải tiếp tục diễn. Cậu tiếp tục nói xấu tôi, tôi tiếp tục khen cậu. Đương nhiên là phải điểm tới là dừng, nói cho thật tự nhiên, nếu không để người ta nhìn ra chúng ta cố ý thì hỏng. Chỉ cần kiên trì nỗ lực, tôi tin mong ước sẽ thành sự thực.
- Tôi thì sao cũng được, chủ yếu là chuyện của anh.
Trần Thuật nhún vai:
- Nhưng tôi thấy rằng làm thế không hay đâu, anh không thích, hãy nói thẳng thắn đàng hoàng với cô ấy.
- Tôi mà nói rõ được thì có thể kéo dài tới bây giờ không? Cô gái được tôi nói rõ ràng cũng phải tới con số hàng trăm ...
Đúng là hết nói, Trần Thuật thầm nghĩ sau này tìm bạn gái, điều đầu tiên cần hỏi là có quen Thang Đại Hải không, chẳng may đúng người cũ của hắn thì anh em khó nhìn mặt nhau.
- Còn nữa, tôi sẽ tiếp tục giả vờ là không nhận ra Khổng Khuê, cậu đừng có mà để lộ đấy.
- Tôi biết rồi.
- Lát nữa cậu sẽ chứng kiến thế nào là kỹ thuật diễn xuất bùng nổ.
Thang Đại Hải hết sức tự tin chỉnh lại cổ áo:
- Cô thấy rồi chứ? Đó chính là thằng cha mà tôi đi xem mắt, có phải là mất mặt lắm không?
Tạ Vũ Khiết lấy trong ví ra một bao thuốc định hút, phát hiện biển cấm thuốc, có chút bực bội cất đi:
- Nông cạn vô tri, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, không biết tôn trọng người khác, mở mồm ra là khoe đám nữ nhân anh ta từng quen biết ... Tôi thực sự không hiểu, cha mẹ tôi vì sao nhất định muốn nhét tôi cho nam nhân như thế, giờ tôi hoài nghi, tôi có phải là con ruột của họ không?
- Tôi thấy rất đáng yêu.
Khổng Nhược Khuê sắp xếp lại túi xách, nhìn cô bạn tốt của mình:
- Đáng yêu à? Khổng Khuê, cô không đùa đấy chứ? Đáng yêu ở chỗ nào? Cô nhìn cái vẻ tiêu nhân đắc chí của hắn xem, nhìn thái độ nhà giàu mới nổi của hắn xem, nhìn kiểu ăn mặc hoa hòe hoa sói của hắn xem .... Nhân phẩm không có, ăn nói lăng nhăng, ăn mặc kinh tởm, đáng yêu ở chỗ nào? Cô là bạn tốt của tôi, sao lại nói giúp thằng cha đó.
Tạ Vũ Khiết nổi giận:
- Một nam nhân ra sức biểu diễn trước mặt cô là mình xấu thế nào thì thực sự có thể xấu tới đâu? Hơn đứt kẻ tô vẽ tốt đẹp về bản thân, ít nhất đó là người thẳng tính, chân thật.
Khổng Nhược Khuê ôm vai cô bại lắc khẽ:
- Vũ Khiết, cô thông minh như vậy, đừng để thành kiến che mắt, bình tĩnh mà nghĩ đi.
- Biểu diễn à?
Tạ Vũ Khuê cười khẩy một cái, còn chưa tin:
- Đúng thế, một màn biểu diễn hết sức vụng về, cái này thì anh ta kém thật.
Khổng Nhược Khuê cứ nghĩ là lại thấy buồn cười, trước mặt cô mà dám đóng kịch,:
- Hắn và Trần Thuật kẻ hát người khen, cái này tôi nhìn ra được ...
Tạ Vũ Khiết vừa bình tầm lại liền sực tình, mắt lia đi đi lại mặt Khổng Nhược Khuê, gằn giọng:
- Làm sao cô lại cùng người tên Trần Thuật đó tới đây ăn cơm? Chỗ này là nơi tôi dắt cô đến, là chỗ hẹn hò riêng tư của chúng ta ... Cô chưa bao giờ đưa Bạch Khởi Nguyên hay bất kỳ nam nhân nào khác tới, vậy mà lại đưa Trần Thuật tới. Nói, hai người có quan hệ thế nào, tôi nói này Khổng đại tiểu thư, thẳng thắn còn được khoan hồng.
- Cô nói nhiều vậy mà không đoán ra được à?
- Tình lữ? Không thể nào?
Tạ Vũ Khiết thất kinh quay lại đối diện với cô bạn:
- Không phải hai người đang yêu đương chứ?
- Nói linh tinh.
Khổng Nhược Khuê cười đánh một cái:
- Chúng tôi quen nhau ở Hoa Thành chưa được một tháng, tôi lại đi yêu đương với người chưa quen nhau tới một tháng à?
- Cô đã dẫn người ta tới đây rồi đừng nói là quan hệ bạn bè bình thường nhé.
- Cho nên không phải là quan hệ bạn bè bình thường.
Khổng Nhược Khuê không muốn nói chuyện tình cảm của mình ở chỗ công cộng, nhỏ giọng nói:
- Có thời gian tôi sẽ kể cho cô, nói chuyện cô và anh Thang trước đi. Nghe cô nói không thích anh ta, nhưng không ngờ nghiêm trọng đến thế đấy.
- Đối diện với kẻ ngu ngốc như vậy, ai mà thích cho được.
Tạ Vũ Khiết nghiến răng:
- Ăn bữa cơm thôi mà phải nghe hắn khoe khoang như mình nhiều tiền nhất thế giới .... Cô còn chưa thấy hắn ném đống thẻ ngân hàng ra bàn khoe khoang đâu, nhưng không sao, đợi uống thêm vài ly là hắn sẽ thành tên hề thôi.
- Cô có thành kiến với anh ta.
Khổng Nhược Khuê tức cười:
- Bản thân cô cũng biểu diễn, sao trách anh ta biểu diễn.
- Anh ta biểu diễn cái gì chứ? Lãng tử tình trường, cuồng ma háo sắc à? Đó là bản sắc hay biểu diễn?
Tạ Vũ Khiết cứ nhắc tới Thang Đại Hải là lửa giận đầy bụng, cuồn cuồn tuôn ra ngoài:
- Trước đó tôi cũng nghĩ có phải hắn biểu diễn hay không, còn chuyên môn tìm người nghe ngóng. Cô đoán kết quả thế nào? Người ta là nhân vật có tiếng ở Hoa Thành, là tri âm ca ca của vô số thiếu nam thiếu nữ đang yêu, có vô số thính giả ... Đương nhiên, còn cả thay bạn gái như thay áo. Hắn nói một tháng thay ba bạn gái là khiêm tốn đấy.
Khi Khổng Nhược Khuê và Tạ Vũ Khiết nói cười từ nhà vệ sinh đi về, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ đều hết sức thu hút, hai cô gái nhanh chóng thân thiết làm Trần Thuật và Thang Đại Hải kinh ngạc.
- Tình bạn giữa nữ nhân giống như bông hoa bằng nhựa, nhìn có vẻ đẹp lắm, nhưng ngửi không thấy mùi thơm.
Thang Đại Hải áp giọng xuống, nói cho một mình Trần Thuật nghe:
- Đừng thấy hiện bọn họ thân thiết như chị em ruột, tách nhau ra rồi là chê bai nói xấu nhau ngay đấy, người này nói người kia mũi đi phẫu thuật, người kia nói người này đeo túi LV giả, như kẻ thù sinh tử.
- Nói cứ như anh hiểu nữ nhân lắm ấy.
Trần Thuật thấy hắn nói quá khoa trương:
- Ở phương diện này tôi thực sự không cần khiêm tốn.
Thang Đại Hải kiêu ngạo, trước mặt cái tên cả đời mới chỉ yêu một cô gái, vì cô gái đó mà giữ khoảng cách với tất cả các cô gái khác thì hắn có cảm giác ưu việt:
Đợi tới khi hai cô gái ngồi về chỗ rồi, Thang Đại Hải cười ha hả:
- Hai cô nói chuyện gì mà vui vẻ thế?
Tạ Vũ Khiết lườm một cái, chẳng thèm tiếp lời.
Khổng Nhược Khuê không thất lễ như thế, háy mắt:
- Nói về anh đấy.
- Ồ, nói tôi thế nào?
Thang Đại Hải ngạc nhiên hỏi, ấn tượng của hắn về Khổng Nhược Khuê rất tốt, thoải mái tự nhiên, không có sự kiêu kỳ của người nổi tiếng:
- Nói anh Thang là người có tình có nghĩa, là anh em tốt của nam nhân, là bạn đời tốt của nữ nhân.
Khổng Nhược Khuê mỉm cười rất tươi, đẩy Thang Đại Hải lên thật cao:
Thang Đại Hải cuống quýt phủ nhận:
- Không phải, không phải đâu, tôi làm gì tốt như chị họ nói. Nói có tình có nghĩa thì tôi chỉ làm được chữ “nghĩa” thôi, ở phương diện chữ “tình” thì còn phải nỗ lực nhiều lắm .... Ở phương diện này tôi phải học tập Trần Thuật. Thang Đại Hải tôi bạn gái không ít, nhưng giống như Trần Thuật lớn thế này mới yêu đương một lần đúng là hiếm có, thực sự là đáng làm quốc bảo hơn gấu trúc.
Trần Thuật nghe mà toàn thân thiếu tự nhiên, chỉ muốn kiếm cái lỗ mà trốn.
Khổng Nhược Khuê kín đáo đưa mắt ra hiệu với Tạ Vũ Khiết, hàm ý nói, tôi nói có sai đâu, anh ta toàn diễn.
Lần này Tạ Vũ Khiết cũng bình tâm quan sát màn biểu diễn của Thang Đại Hải, người ta vừa khen có tình có nghĩa là vội nhảy ra phản bác, nói mình không hiểu tình cảm, cứ như sợ người ta không biết mình là loại nam nhân rác rưởi vậy.
Biển diễn cũng rác rưởi nốt.
Mà chẳng phải diễn, rõ ràng là nói sự thực, Tạ Vũ Khiết khinh bỉ nghĩ, nam nhân rác rưởi thành thật thì không phải rác rưởi hay sao?.
Càng làm Tạ Vũ Khiết tức giận hơn nữa là, một thứ nam nhân rác rưởi thay nữ nhân như thay áo lại còn lo lắng mình thích hắn ta nên ra sức bôi nhọ bản thân, anh sợ tôi thích anh à, đồ tự kiêu ... Này, anh có cố tô vẽ tôi cũng chẳng thèm yêu.
Coi bà cô đây là ai?
- Ngu ngốc.
- Cái gì?
Thang Đại Hải sững người nhìn Tạ Vũ Khiết:
- Cái gì?
Tạ Vũ Khiết cũng ngớ ra, chẳng lẽ mình vừa vô tình nói suy nghĩ trong đầu ra à?
- Cô nói ai ngu ngốc?
Tạ Vũ Khiết ổn định lại tâm tình, nói thế là mất lịch sự, nếu có hai người với nhau, cô sẽ chửi thẳng vào mặt Thang Đại Hải, nhưng có người ngoài, cô giữ phép lịch sự tối thiểu, vẻ mặt bình tĩnh:
- Anh nghe nhầm chăng?
Thang Đại Hải quay sang Trần Thuật:
- Cậu có nghe thấy không?
- Không.
Trần Thuật có nghe thấy nhưng y lắc đầu ngay:
- Cô Tạ nói cái gì à?
- Cậu nghĩ kỹ lại xem.
Thang Đại Hải truy hỏi, chỉ cần Trần Thuật xác nhận, hắn sẽ đập bàn chửi bới một trận sau đó bỏ đi, cả đời không qua lại nữa:
- Không nghe thấy gì hết.
Trần Thuật mặt mờ mịt không hiểu:
Thang Đại Hải không cách nào có cớ phất áo bỏ đi, đành chịu chết, lấy khăn lau miệng, quay sang bắt chuyện Khổng Nhược Khuê:
- Chị họ tới Hoa Thành bao lâu rồi? Là người Hoa Thành à?
- Không phải, sau này tôi mới chuyển hộ khẩu tới Hoa Thành, tính ra cũng được mười mấy năm rồi.
Khổng Nhược Khuê trả lời Thang Đại Hải, nhưng ánh mắt lại nhìn Trần Thuật:
- Vậy chị họ làm việc ở lĩnh vực nào?
Thang Đại Hải đóng giả như thật, lòng lại thầm chửi Trần Thuật, không ngờ ve vãn được em gái đỉnh cấp thế này, nhìn vóc dáng kia, cặp đùi kia, khuôn mặt kia mà nóng người, nếu không phải các cụ có câu, vợ bạn không khách khí … à không đụng tới thì hắn thực sự không khách khí rồi:
- Chỉ là nghệ sĩ vô danh thôi.
Khổng Nhược Khuê cố nén cười:
- A, thì ra chị họ cũng ở giới giải trí, nói với chị nhé, tôi rất quen thuộc với giới giải trí. Ba công ty truyền thông lớn của Hoa Thành, bà chủ Ngu Tịch của Quang Huy, ông chủ Lật Côn của Đông Chính, tôi đều vô cùng quen thuộc, còn Vương Tín của Hoa Mỹ thì nhiều lần liên hệ với tôi muốn mời tôi ăn cơm, tôi thấy kẻ này chỉ được vẻ ngoài còn nhân phẩm không tốt, cho nên không muốn qua lại ...
Thang Đại Hải vỗ ngực nói:
- Chị họ muốn phát triển ở giới điện ảnh, kiếm cơ hội tôi an bài một bữa cơm, mời mấy ông chủ lớn đó tới tụ tập, khi ấy chị họ tới, tôi giới thiệu chị họ với bọn họ, sẽ có lợi cho sự phát triển sau này.
- Cám ơn Đại Hải.
Khổng Nhược Khuê chủ động nâng ly biểu thị cảm tạ, song lại nói:
- Có điều tôi nghe nói bà chủ của Quang Huy và Đông Chính quan hệ không tốt, chưa bao giờ từng xuất hiện ở cùng một bữa cơm.
- Chị nghe được chỉ là tin tức ngoài đường thôi, đừng coi là thật.
Thang Đại Hải nghiêm túc nói:
- Đợi tôi hẹn hết bọn họ tới, chị sẽ biết quan hệ của Thang Đại Hải này trong giới giải trí là thế nào.
Khoe khoang quan hệ của mình trong giới giải trí trước mặt đại minh tinh như Khổng Khuê à? Đúng là biến mình thành thằng hề, Tạ Vũ Khiết không chịu nổi hắn ba hoa khoác lác nữa, lên tiếng:
- Ngu Tịch của Quang Huy và Lật Côn của Đông Chính vốn là vợ chồng, vì tình cảm bất hòa mà ly hôn, Ngu Tịch sau khi cầm tiền phân chia tài sản liền sáng lập ra Quang Huy, tuy thế ân oán chưa hết, phàm là Đông Chính làm gì, Quang Huy đều làm theo, còn chuyên cướp nghệ sĩ của Đông Chính, hai nhà đó đánh nhau chí chết, đó là tin ngoài đường à?
- Hả?
Thang Đại Hải kinh ngạc:
- Té ra Vũ Khiết cũng biết chuyện này à? Đây là bí mật trong giới, chỉ có người hạch tâm trong nghề mới biết ... Có điều tin đồn vẫn có chút khoa trương, bọn họ cạnh tranh là vì giữ nghiệp vụ hai công ty tăng trưởng nhanh chóng, thực tế Ngu Tịch và Lật Côn đã bỏ qua hiềm khích rồi, chúng tôi ăn cơm với nhau không ít. Lật Côn là đại ca của tôi, tôi lại chẳng hiểu sao?
Tạ Vũ Khiết cảm thấy nói chuyện với kẻ ngu ngốc, thậm chí ngồi cùng bàn cũng là sự dày vò.
Khổng Nhược Khuê lại cười thầm, đây đúng là một đôi oan gia.
Thang Đại Hải nháy mắt với Trần Thần, bộ dạng đã bị diễn xuất của anh đây chinh phục chưa? Hắn thấy mình cứ tiếp tục biểu diễn thế này, chẳng cần Trần Thuật giúp, hắn cũng có thể phá tan tành hôn nhân hai nhà sắp xếp.
Tạ Vũ Khiết cô định chơi khôn lỏi sao, trước mặt hai nhà không nói không rằng, muốn để mình tôi gánh lấy hết tội lỗi chứ gì, tôi xem cô nhẫn nại được tới bao giờ.