Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 79:

Chương Trước Chương Tiếp

Khổng Nhược Khuê hai mắt lấp lánh, cười như con hồ ly giảo hoạt:

- Trần Thuật rất được lòng các cô gái sao?

- Đương nhiên rồi, không phải tôi thổi phồng, con người Trần Thật tuy nhìn rất nhã nhặn, ngồi ở đâu là im thin thít, không bao giờ chủ động bắt chuyện với nữ giới. Ấy mà kỳ, chả biết sao, cậu ta như cái bánh báo nhân thịt vậy ... Ngồi đâu các cô gái nhìn tới đó, sau đó bất giác tiếp cận.

Thang Đại Hải liên tục vỗ vai Trần Thuật:

- Oa, lợi hại nhỉ.

Khổng Nhược Khuê tinh nghịch nháy mắt với Trần Thuật:

- Đừng nghe anh ấy nói lung tung.

Trần Thuật gạt tay Thang Đại Hải ra, tên này lạc đề rồi:

- Các cô đừng có mà không tin nhé, Trần Thuật là tên ngốc, cậu ấy không biết đâu, đó gọi là người ngoài thì sáng, người trong thì tối.

Thang Đại Hải mặt mày nghiêm túc nói với Khổng Nhược Khuê:

- Con người Trần Thuật ấy, rất là cứng đầu, đã nhìn chuẩn một ai là một lòng tốt với người đó. Đối với bạn bè là thế, đối với bạn gái càng thế. Cái cô bạn gái cũ ấy, bằng vào nhãn quang của tôi mà nói, căn bản không xứng với Trần Thuật. Nhưng mà Trần Thuật lại chiều cô ấy tới tận trời, kết quả là cô ta thực sự là leo lên trời rồi.

- Cậu ấy đối xử với bạn bè không cần nói, vì bạn bè mà lên núi đao biển lửa .... Mạng của tôi do cậu ấy cứu về đấy, khi đó nước sông lạnh thấu xương, cậu ấy không nhíu mày một cái, nhảy ùm xuống sông, đập vỡ cửa kính, lôi tôi ra ... Không có cậu ấy, mạng của tôi không còn rồi, các cô không thấy Thang Đại Hải bay giờ nữa.

- Vậy thì đúng là vì dân trừ hại.

Tạ Vũ Khiết chua ngoa bình luận:

- Sao anh lại bị rơi xuống sông?

Khổng Nhược Khuê rất thích nghe kể chuyện:

- Vấn đề này hơi khó trả lời.

Thang Đại Hải phất tay kể với giọng điệu qua loa:

- Tôi đưa một em gái đi uống rượu, kết quả uống nhiều quá, em gái đó không muốn đi theo tôi nữa, tôi đã thuê phòng rồi, cô ấy không đi, mặt mũi tôi để vào đâu? Tôi giận lên, lái xe chuẩn bị về, kết quả không cẩn thận rơi xuống sông. Song đó là chuyện thời trẻ, giờ có tuổi rồi, không uống nhiều như vậy nữa, cũng không có em gái nào không muốn đi cùng tôi nữa.

- Vậy là trưởng thành rồi.

Khổng Nhược Khuê gật gù, cô mẫn cảm nhận ra có nỗi đau ẩn dấu trong câu chuyện hời hợt đó:

- Chứ còn gì nữa.

Thang Đại Hải lần nữa nâng ly:

- Nào nào, vì tuổi trẻ bồng bột của chúng ta.

Khổng Nhược Khuê vui vẻ cụng ly với Thang Đại Hải, uống cạn luôn.

Tạ Vũ Khiết thấy Thang Đại Hải đúng là quá mất mặt, quá mức ghê tởm, buồn nôn, loại chuyện đó mà bô bô kể ra được, đã thế còn nói rõ to ngồi im lìm ở đó không nhúc nhích, chẳng buồn nâng ly.

Ngồi ăn uống một lúc, nghe Thang Đại Hải ba hoa một tấc tới trời, Khổng Nhược Khuê đứng dậy:

- Tôi vào phòng vệ sinh một lát.

- Tôi cũng đi.

Tạ Vũ Khiết như chỉ đợi có thế để thoát khỏi nơi này, cầm lấy túi xách:

- Hay quá, vậy tôi làm bạn với chị Tạ.

Hai cô gái cùng vào phòng vệ sinh, Khổng Nhược Khuê đứng trước gương trang điểm lại, Tạ Vũ Khiết xả nước rửa tay.

Nước chạy rào rào.

Tạ Vũ Khiết phì cười trước:

- Hai người đó đầu óc có vẻ chậm chạp nhỉ?

Khổng Nhược Khuê mím môi hồng, nhìn dung mạo điên đảo chúng sinh của mình trong gương:

- Ai nói không phải đâu.

Hai cô gái vừa mới rời đi khuất, Thang Hải Hải lập tức tóm cổ áo Trần Thuật lắc liên hồi:

- Đồ khốn kiếp này, còn tự nhận là anh em tôi à, làm sao cậu biết Khổng Khuê? Làm sao cậu biết Khổng Khuê? Làm sao cậu biết Khổng Khuê? Làm sao cậu biết Khổng Khuê? Khai ram au …

- Anh buông tay ra .... Buông tay ra trước đã ...

Trần Thuật bị lắc tới muốn long não ra ngoài:

- Rách áo, rách áo tôi rồi.

Thang Đại Hải không lắc nữa, nhưng không chịu buông tay, lúc vừa thấy Khổng Nhược Khuê, tim hắn muốn rớt ra ngoài, giờ thì ghen tỵ phát cuồng, tên này làm sao có toàn bạn gái xinh đẹp cực phẩm như thế, ông trời quá bất công:

- Vậy cậu mau nói cho tôi biết, làm sao cậu ve vãn được Khổng Khuê?

- Không, không ve vãn, chúng tôi là bạn bình thường.

Trần Thuận cố gắng gỡ tay hắn ra, thằng cha này điên mất rồi:

- Sớm muộn gì thì cũng để lên giường cả.

Thang Đại Hải buông tay ra, cay đắng không thôi:

- Trần Thuật, cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng, vậy mà tôi cứ tưởng rằng chúng ta là bạn tốt mặc chung quần ...

Trần Thuật ôm cổ, thiếu chút nữa tắc thở rồi:

- Cái quần nào có bốn ống quần chứ, anh không biết hình dung thì đừng có mà hình dung, dễ khiến người ta hiểu lầm, bản thân không thoải mái.

- Dù sao thì cậu hiểu ý tôi, tôi tưởng rằng chúng ta là anh em tốt không có bí mật gì với nhau, xem ra sự thật không đơn giản như tôi nghĩ. Tôi luôn cho rằng người anh em của tôi thất tình, tôi nghĩ cách giúp cậu ấy, xem bên cạnh có cô gái nào hợp với cậu ấy không ... Kết quả cậu ta lén lút cùng minh tinh Khổng Khuê chàng chàng thiếp thiếp, tình ý miên man.

Thang Đại Hải bộ dạng đau đớn tột độ:

- Cậu không thấy có lỗi với người anh em này à?

Trần Thuật chất vấn:

- Vậy tại sao tôi đợi lâu như thế mà anh không giới thiệu cho tôi cô gái nào?

- Vì tôi phát hiện ra một vấn đề, những cô gái xinh đẹp bên cạnh thì đều bị tôi tán tỉnh hết rồi, còn ai chưa bị tôi tán tỉnh thì không đủ xinh đẹp. Thế cậu thích xinh đẹp hay là không xinh đẹp.

- Thôi, thôi, xấu hay đẹp thì tôi cũng không cần nữa, anh giữ lại mà họa hại đi.

- Mà thấy thế nào? Kỹ thuật diễn xuất của tôi không tệ hả?

Thang Đại Hải cầm ly rượu vang lên, lắc hết sức sành điệu, tên này mặc dù trình độ văn hóa không cao, thường xuyên dùng sai thành ngữ hoặc nói sai lời, nhưng hiểu biết với chuyện ăn uống cùng đồ xa xỉ phẩm thì không chê trách gì được, dương dương đắc ý:

- Tôi giả vờ không nhận ra Khổng Khuê, coi cô ấy là cô gái bình thường, là chị họ cậu, sau đó ra sức nói tốt về cậu, để cô ấy có nhận thức càng rõ ràng ... Nếu mà tôi ngay từ đầu gọi tên Khổng Khuê thì những lời đó thành cố ý rồi, cứ như là ra sức quảng cáo cậu trước mặt đại minh tinh vậy. Có phải tôi suy nghĩ rất chu đáo không? Có thấy thời khắc đó trí tuệ của tôi đã khiến cậu phải hổ thẹn chưa, còn không mau mau cám ơn người anh em này đi, cậu nợ tôi đấy.

- Tôi còn muốn hỏi anh, Thang đại thiếu gia, anh đang chơi cái trò gì thế?

Trần Thuật chỉ còn biết thở dài:

- Cậu không nhìn ra à? Tôi hi vọng cậu giúp tôi phá hoại hình tượng của tôi trong mắt Tạ Vũ Khiết, còn tôi giúp cậu lập nên huy hoàng trong mắt Khổng Khuê.

Thang Đại Hải nói những lời này bằng sự tự tin ung dung chưa từng có, mắt ánh lên cái gọi là “ánh sáng trí tuệ”, cắt nghĩa cho Trần Thuật:

- Nói thẳng ra là phía bên tôi không muốn thành, phía bên cậu thì tôi nghĩ giúp cho cậu thành.

- Thành cái gì mà thành, người ta là đại minh tinh, còn tôi là ai? Chúng tôi căn bản là không thể, một chút cơ hội cũng không có, anh đừng lo thừa nữa.

- Giả dối, giả như cậu nói đó là chị cậu vậy.

- Thôi được rồi, anh thích làm gì thì làm đi.

Trần Thuật chẳng buồn tranh cãi với Thang Đại Hải ở vấn đề này nữa, trong mắt Thang đại thiếu gia hắn, giữa nam và nữ không có tình bạn, ra ngoài ăn cơm với nhau tức là muốn lên giường. Đúng là kẻ thô tục, tục không chịu nổi:

- Tôi thấy Tạ Vũ Khiết không tệ đấy chứ, sao anh lại không thích?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)