Thế là bàn ăn có thêm hai người, từ bữa cơm lãng mạn biến thành buổi tụ họp huyên náo, chỗ nào có Thang Đại Hải thì muốn yên tĩnh cũng không thể, phục vụ đứng xa mau mắn mang thêm bát đũa khăn ăn lui ra.
Thang đại thiếu gia vừa nhìn món ăn có trên bàn lập tức biểu thị sự bất mãn với Trần Thuật:
- Tổng giám Trần, cậu mời chị họ ăn cái này à? Keo kiệt quá đấy, chị họ, món thăn bò bít tết ở nhà hàng này không tệ, tôi mời chị ăn nhé?
- Một miếng thịt bò 100 gan, có lượng calo là 131 kilocalo, một suất thăn bò bít tết ở nhà hàng này ước chừng 250 gam, thêm vào món ăn kèm, vậy tổng lượng calo của nó ít nhất phải tới 560 ...
Khổng Nhược Khuê thuận miệng nói:
- Tôi sợ béo, không ăn đâu.
Nghe nói kìa, ăn uống mà tính toán kiểu đó có tụt hứng không, Thang Đại Hải chưa cam tâm:
- Vậy tôi mời cô ăn tôm hùm.
- Tôm hùm mỗi 100 g có lượng calo là 90 không phải là lớn, quan trọng có hàm lượng chất béo là 80.9, càng dễ béo.
Khổng Nhược Khuê khẽ lắc đầu:
- Vậy, vậy hải sâm?
- Mỗi 100 gam hải sâm có lượng ca lo là 78 kilocalo, hàm lượng mỡ là 16.5
- Tức là ít hơn thịt bò và tôm hùm rất nhiều rồi.
- Đúng vậy.
Khổng Nhược Khuê nhoẻn miệng cười tươi:
- Vẫn dễ béo lắm.
Thang Đại Hải chịu thua rồi, nhìn sang hỏi:
- Vũ Khiết, cô muốn ăn gì?
- Một đĩa sa lát.
Tạ Vũ Khiết lạnh nhạt nói:
Có tiền mà không có chỗ tiêu, khó chịu hơn cả mặc áo gấm đi đêm.
Thang Đại Hải rất không cam tâm, gọi một suất bò bít tết, một suất canh hải sâm, lại gọi cho Tạ Vũ Khiết sa lát. Thấy Trần Thuật và chị họ sắp uống hết rượu, lại bảo phục vụ mở một chai vang Château Latour năm 2005.
Gọi xong món, Thang Đại Hải hết nhìn Trần Thuật lại nhìn Khổng Nhược Khuê:
- Thuật Nhi, sao lại cùng chị họ tới đây ăn cơm thế?
- Vì món ăn ở đây ngon.
Khổng Nhược Khuê trả lời thay:
- Chẳng lẽ anh Thang cho rằng vì nhà hàng này đắt tiền nên mới tới?
- Đâu có ...
Thang Đại Hải thiếu chút nữa lật bàn, hắn đúng là có cái ý đó, nhưng mà cô cũng đừng vạch ra trước mặt mõi người chứ:
- Chị họ nói đúng đấy.
Tạ Vũ Hân khoanh tay trước ngực, nhấc cái ví giọng ngọt nhạt:
- Anh Thang đúng là vì nguyên nhân này mới tới. Anh ấy suốt dọc đường khoe khoang, nói đây là nhà hàng bít tết cao cấp nhất ở Hoa Thành, mỗi người ăn một bữa ít nhất phải tốn 1.500 đồng, xì làm như to lắm, cả một bàn người lớn ăn cũng chẳng mua nổi cái ví Hermès của tôi.
- Không hẳn là thế.
Thang đại thiếu gia điệu nghệ giũ khăn ăn, gài vào cổ áo:
- Trước kia dẫn mấy cô bé tới đây ăn, thấy bít tết ở đây không tệ. Khi nào mà tôi không nghĩ ra ăn cái gì thì đều tới đây ăn, dù sao lựa chọn mà không phải lựa chọn chính là lựa chọn rất tốt.
Khổng Nhược Khuê ồ một tiếng:
- Xem ra điều kiện gia đình của Đại Hải không tệ.
- Thường thường thôi, trong nhà kinh doanh một chút.
Thang đại thiếu gia lời thì nói thế, nhưng cái bản mặt theo kiểu, tôi ít thiếu nhất là tiền, cô mau mau hỏi nhà tôi kinh doanh gì đi:
- Chẳng trách.
Khổng Nhược Khuê không chiều ý hắn:
- Nếu trong nhà không có chút điều kiện, Đại Hải hẳn là cũng khó lựa chọn nơi thế này vào lúc không có lựa chọn.
- Ha ha ha, ha ha ha ...
Thang Đại Hải cười lớn che đậy lúng túng, lại lần nữa bị chị họ đâm vào tim, nếu không phải mẹ hắn lén chu cấp cho thì bằng vào tiền lương của hắn, e mỗi tháng chẳng tới đây nổi một lần:
Tạ Vũ Khiết nâng ly khẽ chạm với Khổng Nhược Khuê keng một cái.
Anh tự cầu phúc đi nhé, Trần Thuật biết ngay bữa ăn này không dễ dàng gì rồi mà, Khổng Nhược Khuê đáo để lắm, Thang Đại Hải nói càng nhiều càng thiệt thân.
Khổng Nhược Khuê nhanh chóng nắm quyền chủ đạo ở bàn ăn này, nhìn hai nam nhân:
- Hai người làm bạn với nhau bao năm rồi?
- Không chỉ là bạn, còn là anh em tốt, mạng của tôi do Trần Thuật cứu đấy.
Thang Đại Hải cố gắng rút ngắn quan hệ hai người thông qua người anh em này:
- Ồ, còn có chuyện ấy sao?
Khổng Nhược Khuê chớp mắt với Thang Đại Hải:
- Tôi rất tò mò đấy.
- Chuyện này kể ra thì dài lắm.
Thang Đại Hải nâng ly lên:
- Nào, tôi đề nghị, vì cuộc gặp gỡ định mệnh an bài của chúng ta, cùng uống một ly.
- Được.
Khổng Nhược Khuê sảng khoái nhận lời:
Trần Thuật thì sao cũng được, cả Khổng Nhược Khuê và Thang Đại Hải đều là bạn của mình, mọi người cùng nhau uống một ly chẳng phải vui vẻ sao?
Tạ Vũ Khiết từ đầu tới giờ mặt sưng mày xỉa, nhưng người khác nâng ly rồi, cô cũng chỉ đành làm theo.
Đợi mọi người uống cạn, Thang Đại Hải cảm khái kể chuyện của mình:
- Tôi và Trần Thuật gặp nhau cũng là định mệnh an bài.
- Người định mệnh an bài cho anh đúng là không ít.
Tạ Vũ Khiết không nhịn được mỉa mai:
- Đúng thế đấy.
Thang đại thiếu gia cứ như không nhận ra:
- Đặc biệt là các em gái, em nào em nấy xinh đẹp, chậc chậc, nhớ em gái mới đây cùng tôi tới nơi này ăn cơm, đùi phải nói là, nhìn là muốt sờ một cái ... Chỉ có thể nói là tuyệt.
Tạ Vũ Khiết chướng mắt, ngồi nghiêng sang bên tựa như khỏi phải nhìn mặt Thang Đại Hải:
- Chuyện đó thì anh Thang không cần khoe đâu, cả cái Hoa Thành này có ai là không biết chứ?
- Thế sao?
Thang Đại Hải kích động hỏi:
- Chị họ có biết không?
Khổng Nhược Khuê thì hỏi:
- Anh hi vọng là tôi biết hay không biết?
- Biết, nhất định phải biết, lúc khác bảo Trần Thuật kể cho.
Thang Đại Hải ra sức đánh mắt với Trần Thuật, ý bảo, mau mau nói đi, chuyện cậu hữa với tôi, đừng nói là quên:
Trần Thuật đành phụ họa qua loa:
- Đại Hải rất được lòng các cô gái, tôi gặp được tới mấy bạn gái của anh ấy.
- Thế à?
Thang Đại Hải mặt mày đắc ý:
- Không phải tôi bốc phét chứ, bạn gái của tôi không một trăm cũng phải tám mươi, bình quân cứ một tháng là tôi thay ba bạn gái, một năm thay ba mấy ... Ba mấy nhỉ, Trần Thuật, cậu thông minh hơn tôi, tính hộ một năm bao nhiêu? Chưa quên tính toán chứ?
- Chưa.
Trần Thuật hết sức miễn cưỡng tham gia màn tấu hài mất thể diện này:
- Đại khái là chừng 36 người.
- Cô xem, tôi nói Trần Thuật thông minh hơn tôi mà, tính cả Lý Như Ý nữa, cậu ấy thông minh nhất trong ba người chúng tôi đấy, tâm tư cũng linh hoạt nhất. Có điều cậu ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện tình cảm là quá cố chấp ...
Thang Đại Hải thao thao bất tuyệt:
- Nữ nhân ấy à, nói thế nào đây, nếu mà cậu càng coi trọng cô ta, cô ta lại càng không coi cậu ra gì.
- Cậu nghĩ mà xem, cậu sống hai mấy tuổi đầu, vậy mà chỉ yêu đúng một lần thôi, cậu không thấy lỗ à? Cậu cưng chiều cô ta như tiểu công chúa, cô ta mà muốn sao trên trời, cậu cũng hận không thể hái xuống cho. Kết quả thế nào, chẳng phải cô ta tham hư vinh bỏ cậu sao? Hi sinh bao nhiêu vì cô ta, đáng không? Nói cậu đấy, đừng có mà nhăn mặt với tôi ... Điểm này nhất định phải sửa, nhất định phải học anh cậu đây này. Sau này tôi giới thiệu cho cậu vài cô bé xinh đẹp, cậu thoải mái chọn, nhớ em Cách Cách mà lần trước cùng uống rượu không? Cô ấy thích cậu đấy, còn hỏi tôi số wechat của cậu.
- ... Còn có chuyện như vậy à?
Trần Thuật cười mà mặt méo xẹo, đại ca ơi, diễn quá khoa trương rồi, vừa phải thôi, vừa phải thôi:
- Có chứ, cậu không tin à?
Thang Đại Hải lập tức rút điện thoại ra, tìm kiếm một hồi tiếc nuối nói:
- Không tìm thấy nữa, tôi xóa rồi. Cô gái tôi thích lại đi thích nam nhân khác, ai chịu nổi chuyện này? Cho nên tôi cho vào sổ đen rồi.
- Vậy thì anh đúng là giúp tôi một việc lớn đấy.
Trần Thuật thở phào: