Cho dù quen nhau chưa lâu,Trần Thuật biết Khổng Nhược Khuê là cô gái nghiêm túc, không qua quít đùa cợt, nghe vậy thì yên tâm, nâng ly lên:
- Ly rượu này vì lý do đầu tiên.
Khổng Nhược Khuê khẽ cụng một cái uống hết luôn:
- Lý do đầu tiên, tôi thấy nữ chính Đồng Hâm trong Chàng cơ trưởng là người có ý chí tiến thủ về sự nghiệp quá mạnh mẽ, công tác quá cường thế, nhưng sinh hoạt lại lười nhác ích kỷ, là một thể mâu thuẫn phức hợp. Chính vì thế mà nhân vật rất đặc sắc, dễ dàng tạo dấu ấn. Chỉ là trước đó tôi xem một bộ phim là Sống sót trên đời chưa?
- Xem rồi.
Trần Thuật gật đầu, bộ phim này Khổng Nhược Khuê đóng bốn năm trước, lúc đó y chưa xem, về sau vì quen cô, cho nên trong mấy ngày xem hết bộ phim ba mươi tập, may quá, nếu không hôm nay đã không thể trả lời:
- Nữ chính Phúc Đề cũng có tính cách như thế, cuộc đời mấy chục năm ngắn ngủi, quay được mấy bộ phim? Tôi không muốn diễn lại nhân vật tôi từng diễn qua, không có tính khiêu chiến gì cả ... Đây là lý do đầu tiên.
- Tôi tiếp nhận.
Trần Thuật gật đầu khâm phục, lại nâng ly:
- Lý này vì lý do thứ hai.
Khổng Nhược Khuê ngửa cổ lên uống, cái cổ trắng nón nà đã có thêm sắc hồng, lè lưỡi liếm rượu dính bên mép, đôi mắt long lanh nhìn Trần Thuật:
- Trước khi nói ra lý do thứ hai, tôi muốn hỏi anh một câu trước đã.
- Cô cứ hỏi.
- Nguyên mẫu của nhân vật Đồng Hâm này là ai?
Trần Thuật tức thì như bị gai chích, nụ cười cứng đờ, trầm ngâm rất lâu mới nói:
- Vì sao lại hỏi thế?
- Vì tôi muốn biết.
Khổng Nhược Khuê cực kỳ cố chấp:
- Lăng Thần, bạn gái cũ của tôi, cũng là mối tình đầu của tôi.
- Đã nhìn ra rồi.
Khổng Nhược Khuê nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa bi thương của Trần Thuật:
- Khi tôi đọc kịch bản, hình ảnh lập thể cô gái đó hiện ra vô cùng sống động, cô gái ấy nói cho tôi biết tên, tính cách, cả chi tiết trong cuộc sống, từ ưu điểm, khuyết điểm ... Tới thứ rượu cô ấy thích, món ăn cô ấy si mê đều ra rõ ràng, đó là điểm không hay.
Trần Thuật ngạc nhiên:
- Không phải biên kịch sáng tạo ra nhân vật càng sống động, càng thật thì càng dễ khiến người xem hình dung, nghệ sĩ các cô mới dễ nhập vai chứ.
- Về lý luận thì là thế.
- Thực tế thì sao?
- Thực tế à?
Hàng mi dài cá tính của Khổng Nhược Khuê chớp mắt một cái:
- Toi không thích?
- Vì sao?
Trần Thuật truy hỏi:
- Đây chính là lý do tôi không chấp nhận, nghệ sĩ cũng có sở thích của mình, có thể rất thích một nhân vật, rất mong đợi được vào vai. Nhưng cũng rất ghét nhân vật đó, muốn tránh xa ...
Có thể nói là vì lý do cá nhân, Trần Thuật cũng tiếp nhận, rót thêm ly nữa:
- Vì lý do thứ ba.
- Thật chứ, tôi sợ lý do thứ ba này sẽ làm anh tổn thương đấy.
- Không đâu.
Trần Thuật lắc đầu:
- Có sóng gió gì mà tôi chưa trải qua chứ?
- Được, vậy lý do thứ ba là một kịch bản hay, song không có điểm bùng nổ, không khiến tôi sinh lòng tham nhất định phải diễn ... Với tôi, nó chưa đủ xuất sắc.
Trần Thuật đúng là có chút tổn thương, cô gái này làm sao mà bạo lực trực tiếp như thế, tổn thương tự tôn của người ta.
Khổng Nhược Khuê lúc này mới nâng ly lên, chúm chím môi cười hì hì:
- Tôi khuyên anh rồi đấy nhé, chính anh muốn hỏi.
- Cô nói thế ai chả muốn hỏi chứ?
Tràn Thuật hậm hực, quá bằng dụ dỗ người ta hỏi:
- ... Úi chà chà, úi chà chà ...
Đột nhiên sau lưng một giọng nam chua tới không chịu nổi truyền tới:
- Có phải mặt trời mọc ở phía tây rồi hay không? Nếu như tôi không nhìn nhầm thì đây chẳng phải là tổng giám Trần Thuật của chúng ta sao?
Trần Thuật lập tức xoay người lại, nhìn thấy một nam nhân cao lớn chừng 1m9, tóc vuốt keo chải ngược ra sau, mặc áo sơ mi hoa lá cành, bước chân khệnh khạng, dẫn theo sau là một cô gái xinh đẹp đi vào, đôi mắt hắn như sói quét qua quét lại trên mặt hai người bọn họ làm người ta sởn gai ốc.
Không phải ai xa lạ, chính là Thang đại thiếu gia.
Chết tiệt, sao lại gặp hắn, mặc dù là người anh em thân thiết, nhưng lại là người Trần Thuật không muốn gặp nhất, ít nhất vào lúc này
Thang Đại Hải đâu thèm để ý cảm thụ của người ta, đi thẳng tới, khoác vai Trần Thuật cười hết sức dâm tiện:
- Tổng giám Trần, không giới thiệu sao?
Hai người coi như kinh qua sóng gió rồi, Trần Thuật mặc dù cảm giác vai mình bị bóp hơi mạnh quá mức bình thường vẫn chỉ Khổng Nhược Khuê thoải mái giới thiệu:
- Tôi nói với anh rồi mà, chị họ toi.
- Chị họ?
Thang đại thiếu gia không rời mắt được khỏi khuôn mặt đẹp mê hồn của Khổng Nhược Khuê:
- Trước kia đâu nghe nói cậu có chị họ xinh đẹp như thế.
- Họ xa, chúng tôi cũng mới liên hệ với nhau chưa lâu.
- Chẳng trách, chẳng trách, tôi là người anh em tốt nhất của cậu, bạn cậu là bạn tôi, chị họ cậu là chị họ tôi. Cậu có chị họ xinh đẹp như vậy, vậy mà không sớm giới thiệu cho tôi ...
Cánh tay Thang Đại Hải khoác vai Trần Thuật siết ngày càng chặt, dùng giọng cực nhỏ nói:
- Vụ làm ăn chúng ta từng bàn, còn nhớ không? Chuyện cậu đồng ý với tôi, đừng có quên.
- Vụ làm ăn nào, tôi đồng ý cái gì?
- Nhớ kỹ đi.
Thang Đại Hải bóp mạnh cái nữa rồi buông ra, cười ha hả đưa tay về phía Khổng Nhược Khuê:
- Chào chị họ, tôi là Thang Đại Hải anh em tốt của Trần Thuật, bạn bè tôi đều gọi tôi là Thang Thang.
- Chào Đại Hải.
Khổng Nhược Khuê nhoẻn miệng cười duyên, đứng dậy bắt tay:
Trần Thuật nhìn cô gái lạ mặt bên cạnh Thang Đại Hải, không quá để ý, chỉ nhảy mắt, bạn gái mới?
Thang Đại Hải hiểu ý, dùng khẩu hình đáp lại “xem mắt“.
Trần Thuật liền hiểu ngay ra vụ làm ăn mà Thang Đại Hải nói là gì rồi, mỉm cười gật đầu với cô gái kia, cô gái cười nhẹ đáp lại. Lúc này mới để ý hơn, cô gái này để tóc mái thưa, mang tới cảm giác nữ tính nhẹ nhàng, dễ gây thiện cảm, riêng bề ngoài mà nói thì rất tốt, chỉ là cách ăn mặc thì đúng Thang Đại Hải miêu tả, một cái quầy xa xỉ phẩm di động, cứ như hận không thể đeo hết đồ trang sức trên người.
- Hai người đi ăn đi, không sớm nữa.
Chào hỏi đã xong, Trần Thuật đuổi khéo:
- Mời nhau không bằng tình cờ gặp, nếu chúng ta gặp nhau rồi, chứng tỏ là có duyên phận. Hay là ghép chúng bàn đi, chị họ chẳng là không có ý kiến gì chứ?
Thang Đại Hải vừa hỏi vừa đưa tay chuẩn bị kéo ghế:
Ai dè Khổng Nhược Khuê tủm tỉm cười:
- Nếu tôi nói là có ý kiến thì anh có rời đi không?
Thang Đại Hải á khẩu, nhất thời động tác kéo ghế khựng lại, đi cũng không được, ngồi cũng chẳng xong, nhìn Trần Thuật cầu cứu.
Trần Thuật rất muốn đuổi người nhưng không thể làm mất mặt anh em của mình, bất đắc dĩ nói:
- Vậy cùng ngồi ăn đi.
- Được được.
Thang Đại Hải nghe vậy không khách sáo, chỉ vị trí bên cạnh Khổng Nhược Khuê:
- Vũ Khiết, chúng ta ngồi đây nhé, để tôi giới thiệu với cô, đây là người anh em tốt của anh, Trần Thuật, đây là chị họ của Trần Thuật ... Còn đây là bạn tôi, Tạ Vũ Khiết.
Tạ Vũ Khiết và Khổng Nhược Khuê nhìn nhau gật đầu, trao đổi ánh mắt người ngoài không thể nào hiểu được.
Dưới lời mời “nhiệt tình” của Trần Thuật, Thang Đại Hải và Tạ Vũ Khiết ngồi xuống, bốn người chung một bàn, nam một bên, nữ một bên.