Trần Thuật nghe Khổng Nhược Khuê nói thế mới vỡ lẽ, vỗ vỗ trán:
- Thế nên cô bảo chị Thiều khi tới lấy kịch bản phải có thái độ cường thế một chút, nói kịch bản này Khổng Khuê muốn, không được cho người người, cô gài bẫy Tô Âm ngay từ đầu.
Khổng Nhược Khuê kinh ngạc nhìn Trần Thuật, sau đó không ngờ mặt hồng lên hết sức đáng yêu, giống cô bé làm việc xấu bị người ta phát giác:
- Mánh khóe nho nhỏ đó mà anh cũng nhìn ra.
Trần Thuật thầm thở dài, đây đâu chỉ là mánh khỏe nhỏ, cô đã nhìn thấu hết từ tính cách, tâm thái tới phản ứng của Tô Âm rồi, y là sau việc mới đoán ra, còn Khổng Nhược Khuê nhìn thấy trước hết, đúng là cô gái quá mức thông minh, thấu hiểu cuộc sống hơn tuổi.
Lúc này phục vụ viên mang thức ăn lên, lui ra ngoài, câu chuyện tạm gác lại.
- Nếu Tô Âm không có ý đồ xấu đả kích tôi thì cũng không nhảy ra.
Khổng Nhược Khuê dùng khăn ướt lau tay, sau đó nhón tay nhặt miếng bánh mỳ của Trần Thuật:
- Kỳ thực Tô Âm cá tính mạnh mẽ, thích cạnh tranh, có một phần của nhân vật Đồng Hâm, khi xem kịch bản, tôi đã nghĩ tới cô ấy. Nhưng anh cũng biết đấy, với quan hệ hai chúng tôi, nếu tôi tiến cử kịch bản cho cô ấy, cô ấy sẽ suy diễn tôi có mưu đồ không tốt, muốn hại cô ấy, cho rằng kịch bản có vấn đề.
- Thế nên côi dùng cách ngược với bình thường, giao cho Tô Âm.
- Cô ấy tự tìm cái chết, tôi chỉ đào cái hố thôi mà, tôi chẳng đẩy ai xuống.
Khổng Nhược Khuê nói thản nhiên:
Trần Thuật đau lòng, xưa nay y luôn cho rằng mình thông minh hơn người, do tìm kiếm tư liệu viết truyện, y chịu khó đọc chịu khó quan sát cuộc sống, nghĩ mình thấu được bản chất của con người, bởi thế y luôn ung dung tự tin, nhưng đem so với Khổng Nhược Khuê, cảm giác mình thật nhỏ bé.
Nghĩ tới Tô Âm vì cướp kịch bản này mà không ngại phát động cả cuộc chiến, nghĩ tới cao tầng phải đau đầu triệu tập cuộc họp, nghĩ tới ông chủ Lật khó xử, mấy vị phó chủ tịch đấu đá lần nhau, nghĩ tới màn thâm tình cám ơn của Bạch Khởi Nguyên ...
Tất cả những điều đó chỉ là mà biểu diễn tức cười trong mắt cô gái này mà thôi.
Nhưng đúng như Khổng Nhược Khuê nói, cô ấy chỉ đào cái hố nho nhỏ rồi đứng nhìn, tất cả do nhân tính thúc đẩy họ nhảy vào hộ.
Càng nhìn gương mặt xinh đẹp mê hoặc nhân gian đó, càng thấy mọi người bị sắc đẹp của Khổng Nhược Khuê mà không chú ý tới trí tuệ của cô, Trần Thuật tổng kết lại:
- Trừ yêu cầu ngang ngược ở phòng văn học, cô không có bất kỳ nỗ lực tranh đoạt nào, ở trên hội nghị cao tầng cũng chẳng nói gì cả, dáng vẻ như chuyện chẳng liên quan tới mình. Ngay cả khi tôi công kích Tô Âm, cô cũng ra hiệu cho tôi dừng lại, vì không muốn tôi đắc tội quá mức với cô ấy, sau này khó hợp tác ... Tất cả đều bị cô tính kế rồi.
- Không phải tính kế, mà là tính toán.
Khổng Nhược Khuê đính chính:
- Kẻ xấu tính kế, người tốt tính toán.
Trần Thuật chào thùa:
- Ừ thì tính toán.
Khổng Nhược Khuê liếm vụn bánh mỳ trên đầu ngón tay:
- Có phải thấy tôi đáng sợ lắm không?
Trần Thuật không đáp mà bất ngờ hỏi:
- Cô thuộc chòm sao nào?
- 09 tháng 11 là sinh nhật của tôi.
- Quả nhiên là Cung Bọ Cạp.
Trần Thật vẻ mặt không ngoài dự đoán:
- Tôi nhớ rồi, sau này ngàn vạn lần không trêu chọc vào bọ cạp.
Khổng Nhược Khuê cầm dĩa làm động tác đâm Trần Thuật:
- Tôi nói để anh nhớ sinh nhật của tôi, sau này đừng quên quà sinh nhật.
Bữa ăn tiếp tục, nhưng Trần Thuật càng ăn lại càng khẩn trương.
Vì y phát hiện ra, hai người chỉ ngồi với nhau một lúc thôi, vậy mà chẳng hiểu sao mình nhận lời với Khổng Nhược Khuê hai việc.
Thứ nhất, phải mỗi ngày mời cô ăn sa lát, y thật không sao hiểu nổi, chỉ có vài lá sa lát, rưới lên ít dầu, vì sao mà tốn những hơn ngót 100 đồng. Nếu ở nông thôn, số tiền này mà đem đi mua rau, đủ cho hai con lợn ăn cả tháng chứ đùa à?
Thứ hai, phải nhớ sinh nhật của cô, sau đó còn phải tặng quà sinh nhật. Tặng quà sinh nhật cho con gái là chuyện hao tốn tiền của lẫn tinh thần nhất, không có tiền mua quà xong là phải ăn đất, có tiền thì lại dễ đem quà bán mua đất.
Mua được món quà cho vị đại tiểu thư này còn khó hơn lúc Lăng Thần hỏi cô ấy và mẹ mình rơi xuống nước thì sẽ cứu ai trước.
Huống hồ Trần Thuật thuộc cung Thiên Bình, cung Thiên Bình có chứng sợ lựa chọn.
“Bọ Cạp quá đáng sợ.” Trần Thuật thầm nghĩ trong lòng, quý trọng túi tiền, tránh xa bọ cạp.
- Đã nhớ chưa?
Khổng Nhược Khuê thấy Trần Thuật hồn vìa bay đi đâu, khẽ vỗ bàn gọi:
Trần Thuật hoàn hồn:
- Nhớ cái gì?
- Sinh nhật của tôi.
Khổng Nhược Khuê lườm một cái:
- Nào, đọc lại theo tôi, ngày mùng chín tháng mười một.
- Ngày mùng chín tháng mười một.
- Là sinh nhật của tiểu tiên nữ Khổng Nhược Khuê.
- Là ... Sinh nhật của Khổng Nhược Khuê.
- Thiếu mất ba chữ rồi, đọc lại, ngày mùng chín tháng mười một là sinh nhật của tiểu tiên nữ Khổng Nhược Khuê.
- Ngày mùng chín tháng mười một là sinh nhật của tiểu tiên nữ Khổng Nhược Khuê.
Trần Thuật cảm thấy mình thật vô sỉ, sao lại nói ra những lời trẻ con đáng xấu hổ như thế được.
- Rất tốt.
Khổng Nhược Khuê hết sức cao hứng gật đầu, cho Trần Thuật ánh mắt tán thưởng:
- Trí nhớ tốt không bằng ghi lại, tôi muốn anh đem thông tin quan trọng này lưu vào sổ ghi nhớ trong điện thoại.
Quá đáng lắm rồi.Trần Thuật tức giận mở di động ra, viết loạn đoạn văn Khổng Nhược Khuê nói ghi vào sổ ghi nhớ:
Lúc này món thịt bò bít tết của Trần Thuật được đưa lên.
Trần Thuật dùng dao dĩa cắt thịt vẫn nóng hôi hổi, mắt sáng lấp lánh như heo con tham ăn khiến người ta không sao ăn nổi:
- Cô có muốn ăn một miếng không?
- Thôi, không ăn.
Khổng Nhược Khuê từ chối không kiên quyết lắm:
- Vậy ăn một tiếng đi.
Trần Thuật cắt một miếng thịt bò đặt vào đĩa Khổng Nhược Khuê:
- Trật Thuật, cái con quỷ đáng ghét này, vì sao lại ép tôi ăn bò bít tết.
Không Nhược Khuê miệng thì nói, tay thì như tia chớp xiên miếng thịt cho vào mồm, hai cái má chuyển động, nuột ực một cái lại kêu:
- Nếu tôi mà béo lên là do anh hại.
Trần Thuật nhìn động tác ăn như cướp ấy chấn kinh không thôi, đây đâu phải mình ép cô ấy ăn? Sợ là mình không xẻo cho miếng thịt vừa rồi, cô ấy xông vào ăn thịt mình.
Đồng thời cũng cảm thấy có chút đáng thương, đến ăn một miếng cũng phải đắn đo, làm nghệ sĩ không đơn giản.
Khổng Nhược Khuê nuốt miếng thịt rồi, dáng vẻ thỏa mãn lắm, rót lý rượu:
- Chúc mừng bạn Trận Thuật bán được kịch bản đầu tiên trong đời, vạn sự khởi đầu nan, qua được lần đầu, sau này sẽ bán được vô số lần. Tôi mời anh mọt ly, chúc anh viết ngày càng hay, trở thành biên kịch vàng đánh đâu thắng đó.
- Cám ơn cô.
Trần Thuật cảm động nâng ly khẽ cùng với Khổng Nhược Khuê:
Hai người vừa uống hết, bên cạnh có phục vụ đi lên muốn giúp rót rượu, Khổng Nhược Khuê nhận lấy chai rượu nói:
- Chúng tôi tự làm là được, không cần phiền anh nữa.
Phục vụ biết ý lui ra.
- Tôi còn có một câu nữa muốn hỏi cô.
Trần Thuật mân mê ly rượu trong tay, vẫn còn một vấn đề khiến y băn khoăn:
- Có phải bởi vì tôi viết chưa đủ hay, hay là vì nguyên nhân khác, khiến cô không muốn diễn kịch bản này?
- Tôi nói rồi, anh viết rất hay, đó là cơ sở của tất cả, nếu như anh viết không hay sẽ không có tất cả những chuyện sau này.
Khổng Nhược Khuê nhấn mạnh:
- Tôi không muốn diễn, chủ yếu có ba nguyên nhân.