Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 75: Ngàn vạn lần đừng trêu vào bọ cạp.

Chương Trước Chương Tiếp

Tô Âm nhào vào lòng Vương Lâm, lòa khóc như đứa trẻ:

- Bọn họ bắt nạt em, bọn họ vào hùa bắt nạt em ...

- Tiểu Âm, Tiểu Âm , đừng khóc ...

Trương Lâm cuống lên vỗ vỗ vai Tô Âm:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ bắt nạt em ra sao? Nói với chị Lâm, chị dù có mất cái công việc này cũng phải đi đòi lại công bằng cho em.

Tô Âm cứ khóc không ngừng, khóc tới nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc tới muốn ngất đi, làm người ta đau lòng không thôi.

- Tiểu Âm đừng khóc, đừng khóc nữa, mau nói cho chị biết xảy ra chuyện gì, chị giúp e, nhất định giúp em lấy được kịch bản đó.

Vương Lâm lấy khăn tay ra, cẩn thẩn lau nước mắt trên khuôn mặt non nớt, nhỏ nhẹ an ủi:

- Kịch bản thuộc về em rồi.

- Hả?

Vương Lâm mừng rỡ, như vậy chẳng phải thắng rồi hay sao, còn khóc lóc gì nữa? Nhưng rất nhanh thấy không ổn, cho dù có mừng quá mà khóc thì cũng không cần khóc tới thảm thiết như thế, vẻ mặt đâu thấy chút niềm vui nào:

- Lấy được rồi sao còn khóc?

- Là Khổng Khuê nhường cho em.

Tô Âm gào lên:

Thôi xong rồi.

Vương Lâm nghe tới đó là hiểu.

Bọn họ thua rồi, nhưng bên chiến thắng lại nhường chiến lợi phẩm cho.

- Cô ta làm thế không phải khinh người quá lắm sao?

Vương Lâm tức thì cũng nổi giận:

- Thắng thì thắng, có cần sỉ nhục người ta như thế không?

- Đúng thế.

Có người phụ họa, Tô Âm ra sức gật đầu, khóc nấc lên:

- Cô ta thẳng rồi, ai cũng ủng hộ cô ta, kết quả cô ta tặng kịch bản cho em ... Em thua thiệt lớn như thế còn mắc nợ cô ta. Sau này không thể cùng cô ta tranh chấp cái gì nữa, nếu không thành kẻ vong ân phụ nghĩa không biết tốt xấu, chị bảo sao cô ta có thể làm thế.

- Con tiện nhân đó thật độc ác.

Vương Lâm khe khẽ vỗ lưng cho Tô Âm, muốn tô âm mau chóng bình tĩnh:

- Nhưng sao Khổng Khuê có thể thắng được cơ chứ, chẳng phải chúng ta tới tận nhà bái phỏng chủ tịch Lạc, chủ tịch Phan rồi sao? Họ đều hứa ủng hộ em. Bạch Khởi Nguyên thì không hi vọng hắn ủng hộ, nhưng em đã nói khó như thế, hắn sẽ đứng ngoài cuộc thôi ... Ngay cả chủ tịch Lật cũng có khuynh hưởng ngả về em, bên đó chỉ có phó tổng giám đôc Kim thì làm sao mà trở mình được.

Tô Âm cố gắng kím nén nước mắt, đem đầu đuôi sự việc kể ra, kể xong lại rúc vào lòng Vương Lâm khóc, khóc tới trước ngực Trương Lâm ướt cả mảng.

- Thì ra Bạch Khởi Nguyên trở mặt à, con người này thật âm hiểm, biết nói sao nhỉ, nhìn bề ngoài thì lịch thiệp ấm áp, quan tâm trượng nghĩa, té ra là kẻ bụng dạ toan tính xấu xa thâm hiểm như thế, muốn mượn em để lấy lòng Khổng Khuê đây mà.

Trương Lâm nghiến răng ken két, lập tức hiểu ra hành động trước sau bất nhất của Bạch Khởi Nguyên:

- Còn không phải thế sao, hắn là thứ giả nhân giả nghĩa, lúc đầu dồn Khổng Khuê vào thế khó, hắn hắn ..

Tô Âm vì chuyện này ấm ức không kém:

- Chẳng qua là để vào lúc quan trọng nhất vực cô ta lên, để cô ta phải nhớ ơn hắn, gì chứ, tên đồng bóng đó mà cũng mơ tưởng đưa Khổng Khuê lên giường à, làm ăn được gì không, đồ đồng bóng, đồ ngụy quân tử.

- Nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi.

Vương Lâm hoảng hồn rối rít che miệng Tô Âm:

- Em không muốn sống nữa hay sao, người ta mà nghe thấy là hết đấy.

Tô Âm cắn chặt răng, kìm nén xuống.

- Vậy là biên kịch kia cũng là người của Khổng Khuê.

- Chắc chắn là thế, chị không nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ ấy kẻ hát người bè ra sao, em hận không thể ngoạm một miếng thịt của tên Trần Thuật, chị không tưởng tượng được trên đời này vì sao trên đời lại có kẻ đáng ghét như thế.

Tô Âm nhớ lại bản mặt của Trần Thuật là muốn phát cuồng:

- Trách chúng ta không chuẩn bị đầy đủ.

Chuyện đã thế rồi, làm sao giảm thiểu thiệt hại, Vương Lâm bình tâm lại, dỗ dành Tô Âm trước:

- Khổng Khuê hẳn là mới đầu không quen biên kịch này, nếu không kịch bản đã tới thẳng tay cô ta rồi, chứ không phải cần gửi qua hòm thư của phòng văn học, sau đó mới tiếp xúc với y ... Nếu chúng ta không sơ xuất thì tên Trần Thuật đó đã là người của chúng ta. Điểm này chị tin vào sức hút của Tiểu Âm, Tiểu Âm muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn tướng mạo có tướng mạo, lại còn biết làm nũng, có nam nhân nào không mềm nhũn xương ra? Khổng Khuê thì lạnh băng xa cách, người ta nhìn thấy đã muốn tránh xa rồi, sao so với em được.

- Hừm, bây giờ y là kẻ địch sinh tử của em, có em thì không có tên Trần Thuật dó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Âm đỏ bừng bừng như gà chọi hiếu chiến:

- Tiểu Âm, đừng vì một nhân vật nhỏ mà phiền não, bây giờ chúng ta cần nghĩ tới xử lý chuyện tiếp theo ra sao.

Vương Lâm khuyên:

- Đúng đúng, chị Lâm, chúng ta phải làm sao?

Tô Âm lúc này lòng đã loạn:

- Thứ nhất, chúng ta phải làm ra thái độ kịch bản kia là do chúng ta giành được, cần phải để cho người ngoài nghĩ rằng chúng ta đã giành được chiến thắng, cho nên em phải phấn chấn lên, đừng lộ sơ hở.

Vương Lâm dặn điều đầu tiên:

- Vâng.

Tô Âm gật đầu, quả không hổ danh diễn viên chuyên nghiệp, muốn là ngừng khóc ngay được, sau hội nghị này tin đồn có lẽ bay đầy trời, mình phải vững vàng:

- Thứ hai, kịch bản Chàng cơ trưởng nếu như đã vào tay chúng ta, em phải điều chỉnh tâm thái, diễn cho thật tốt ....

Vương Lâm rất sợ Tô Âm giận cá chém thớt:

- Phòng văn học coi trọng như thế, Khổng Khuê cũng ra tay tranh đoạt, chứng tỏ đây là kịch bản tốt, em nên đi tìm chủ tịch Lật, để ông ấy cung cấp nguồn lực tốt nhất cho bộ phim nay. Nếu như biến nó thành phim ăn khách, chút ủy khuất có là gì, thành tích mới là quan trọng nhất.

- Nhưng mà em ghét tên biên kịch đó lắm, phim mà hot, không phải giúp y hot lên theo à?

Tô Âm chưa cam tâm:

- Tiểu Âm, em vào nghề mấy năm rồi, sao không hiểu đạo lý này? Trong cái nghề này, độ nổi tiếng là tất cả, đợi em lên tới đỉnh cao rồi, sẽ thấy đây là chuyện quá nhỏ nhặt. Lúc đó trong tiệc mừng công, tên Trần Thuật ấy còn tới mời rượu lấy lòng em ấy chứ.

Vương Lâm an ủi:

- Vâng, em nghe chị.

- Thứ ba, vẫn phải nghĩ cách gây dựng quan hệ tốt với Bạch Khởi Nguyên, hắn mới là trở ngại lớn nhất trong việc lật đổ Khổng Khuê.

Vương Lâm lấy lược nhỏ trong ví ra, chải lại mái tóc cho Tô Âm, cẩn thận lấy phấn trang điểm lại, không cho ai nhìn ra Tô Âm vừa khóc:

- Đã biết hắn là tên ngụy quân tử nham hiểm, vậy thì càng phải cẩn thận đối đãi với hắn.

- Em hiểu.

Tô Âm đã dần bĩnh tĩnh hơn, biết dù thế nào cũng không thể vì chuyện này mà trở mặt với Bạch Khởi Nguyên, mặc dù cổ phần của hắn không phải nhiều, nhưng thân phận kép rất hữu dụng:

- Được rồi, để chị ra ngoài nghe ngóng, em nghỉ ngơi đi. Hôm nay làm Tiểu Âm của chúng ta mệt rồi, chị bảo trợ lý đi mua bánh ngọt mà em thích nhất, hủy vài lịch trình không cần thiết ...

Mặc dù biết Tô Âm chẳng phải cô bé đơn thuần, Vương Lâm vẫn bất giác đối xử với Tô Âm như trẻ con, đó là sự lợi hại của Tô Âm:

- Em cũng đi một chuyến.

- Em đi đâu?

- Chịu ủy khuất lớn như thế, em tất nhiên phải đi khóc lóc với đám chủ tịch Lật một phen chứ.

Tô Âm soi gương, hai mắt sưng húp hết sức đáng thương:

- Trẻ có khóc mới có kẹo ăn, hình tượng này rất tốt, em đi kiếm kẹo đây.

Nói xong đeo túi sách lên vai đi ngay:

“Đám bà cô này đều thành tinh rồi” Vương Lâm ngồi ngớ người ra một lúc rồi khẽ thở dài, hồi mình bằng tuổi này thực sự còn vô tư lắm.

........ ..........

Bạch Khởi Nguyên vừa mới đẩy cửa văn phòng mình thì Đằng Vân đang sốt ruột đi qua đi lại, thấy hắn một cái dậm chân trách:

- Bạch gia, không phải trước đó nói với anh rồi sao, cần giữ khoảng cách thích hợp với Khổng Khuê, để cô ta gặp thất bại mới biết thế nào là khác biệt, nếu không cô ta không biết trời cao đất dày đâu. Nhưng sao tôi lại nghe nói rốt cuộc Khổng Khuê chuyển bại thành thắng? Có phải anh lại không nhịn được giúp đỡ cô ta không?

Bạch Khởi Nguyên có chút uể oải khe khẽ lắc đầu:

- Nếu như làm theo cách của cô, kết quả cuối cùng sẽ thế nào?

Đằng Vân khựng người lại:

- Ý Bạch gia là sao?

- Tôi nói nếu tôi xa lánh Khổng Khuê, phản đối cô ấy hoặc giữ thái độ trung lập thì Khổng Khuê sẽ thế nào?

- Khả năng làm Khổng Khuê thực sự ý thức được tầm quan trọng của Bạch gia.

Nhìn nụ cười tủm tỉm của Bạch Khởi Nguyên, Đằng Vân sợ hãi lùi lại, cô biết hắn đang tức giận, thậm chí là cuồng nộ:

- Đúng rồi, cô nói với tôi, đại đa số nữ nhân đều như thế.

- Đúng thế ạ.

Đằng Vân gật đầu:

- Vì thứ càng dễ dàng có được càng không biết trân trọng, nhất là với nữ nhân xinh đẹp càng cho rằng người ta tốt với mình là hiển nhiên. Nếu không khiến họ phải bỏ tâm huyết, phải bỏ công sức, thậm chí hi sinh lớn hơn, bọn họ không hiểu rằng thứ mình có được không dễ dàng.

- Nhưng Khổng Khuê không phải như vậy, cô ấy không phải số đông tầm thường đó ... cô ấy không phải cô gái bình thường.

Bạch Khởi Nguyên miệng tuy cười nhưng ánh mắt đã lộ sự hung bạo tàn nhẫn:

- Cô ấy sẽ ngay lập tức giữ khoảng cách với tôi, cô ấy sẽ coi tôi là tên tiểu nhân vô sỉ mà tránh thật xa. Khi đó tôi làm sao có thể tiếp cận cô ấy nữa? Tôi làm sao đi vào trái tim cô ấy?

Đằng Vân líu lưỡi.

- Đằng Vân, cô thực sự muốn tốt cho tôi sao, thực sự muốn tôi và Khổng Khuê tới với nhau sao? Nếu cô thật lòng, vậy chứng tỏ trí tuệ của cô có vấn đề, nếu cô giả dối, vấn đề càng lớn.

Bạch Khởi Nguyên rồi dùng ngón tay xỉa vào vị trí tim của Đằng Vân:

- Đó là chỗ này có vấn đề.

Ngón tay của Bạch Khởi Nguyên không dùng lực, nhưng Đằng Vân lại đau thấu tim, cứ như cái chọc khẽ đó đã đâm xuyên thân thể của mình vậy.

Có lẽ ở trong cuộc tranh đoạt này cô đóng vai trò không vẻ vang gì, nhưng dù tốt hay dù xấu, cô là một nữ nhân, có tình cảm có dục vọng của mình, tình cảm đó đôi khi lấn át lý trí.

Cô yêu Bạch Khởi Nguyên, nhưng lại phải giúp hắn theo đuổi một cô gái khác.

Là thật lòng cũng có giả dối, cô thật lòng muốn tốt cho Bạch Khởi Nguyên, không muốn hắn đến với Khổng Nhược Khuê, đây là một thể mâu thuẫn.

- Khởi Nguyên.

Vành mắt Đằng Vân ướt nhòe, giọt nước mặt long lanh lăn dài trên gò má:

- Không được khóc.

Bạch Khởi Nguyên trầm giọng nói:

- Tôi ghét nhất nữ nhân khóc.

Đằng Vân dùng mu bàn tay lau nước mắt, không ngờ càng lau nước mắt chạy ra càng nhiều, chỉ đành quay người đi, che lấy mặt.

Cảnh đó làm cơn cuồng bạo trong lòng Bạch Khởi Nguyên lắng xuống rất nhiều, ánh mắt hòa hoãn hơn, cái nụ cười khiến người ta không rét mà run cũng biến mất, nói với bóng lưng có chút gầy gò đang không ngừng run lên:

- Khổng Khuê thông minh như thế, cô cho rằng cô bảo phóng viên chụp trộm chúng tôi ăn cơm, cô ấy không biết sao, cô ấy chỉ không muốn nói ra mà thôi.

- Khởi Nguyên, em chỉ muốn giúp anh, Khổng Khuê quá cẩn thận, em nghĩ, nếu đem quan hệ hai người bộc lộ trước truyền thông, nói không chừng gạt đi chướng ngại trong lòng cô ấy, xúc tác để cô ấy có thể tiến tới. Nếu không anh tiến một bước, cô ấy lùi một bước thì tới bao giờ?

Đằng Vân nói trong nước mắt nghẹn ngào, với một cô gái, còn điều gì đau đớn hơn thế:

- Làm thế không phải giúp tôi mà là hại tôi, cô là trợ thủ của tôi, mọi việc cô làm sẽ bị Khổng Khuê hiểu lầm là tôi sai cô làm. Cô nghĩ xem, trong lòng Khổng Khuê sẽ nghĩ về tôi thế nào? Mời ăn một bữa cơm, lại lén liên hệ với phóng viên chụp trộm, không phải hành vi tiểu nhân à? Bạch Khởi Nguyên tôi không làm chuyện vô sỉ như thế.

- Nhưng ..

- Không có nhưng gì hết.

Bạch Khởi Nguyên quát ngang:

- Sau này chuyện của tôi, không cho cô xen vào, trong lòng tôi tự có chủ ý. Cô chỉ cần làm đúng chức trách là được.

- Vâng, em biết rồi.

Đằng Vân lí nhí nói:

Bạch Khởi Nguyên đi tới lấy bình giữ nhiệt rót cốc nước, hắn ra ngoài luôn mang theo bình giữ nhiệt để uống nước ấm, vì thế mà còn khơi lên phong trào “người trẻ tuổi uống nước ấm dưỡng sinh”, giúp doanh số của hãng kinh doanh bình giữ nhiệt hắn dùng tăng chóng mặt.

Đợi Đằng Vân bình tâm lại mới nói:

- Vừa rồi chủ tịch Lật giữ tôi lại nói chuyện, bảo Khổng Khuê quá kén chọn kịch bản, xem ra thời gian tới khó mà đóng phim mới, muốn tôi cùng Tô Âm cùng diễn chung bộ Chàng cơ trưởng, cô thấy sao?

Đằng Vân lấy khăn tay lau nước mắt, thấy Bạch Khởi Nguyên vẫn còn tin tưởng mấy, lòng ấm áp phần nào, quay lại hỏi:

- Khởi Nguyên, anh xem kịch bản này chưa?

- Chưa.

Nói chính xác là Bạch Khởi Nguyên không muốn xem, ai mà ngờ được kịch bản này do Trần Thuật viết, hắn không thích Trần Thuật, không thích cách nói chuyện của y, không thích tiếng cười của y, không thích y và Khổng Nhược Khuê ở cùng nhau ...

Hai người đó thực tế cũng không tiếp xúc mấy, nhưng mỗi lần gặp mặt đều là vì Khổng Nhược Khuê, hắn cảm giác được, Khổng Nhược Khuê đối xử với Trần Thuật không giống với người khác.

Khổng Nhược Khuê si mê với diễn xuất, thích hóa thân vào nhân vật khác nhau, chưa từng yêu đương, thi thoảng có vài scandal tình ái, nhưng nhanh chóng tiêu tan. Vì đám chó săn hào hứng theo dõi một thời gian, phát hiện đúng như cô nói, chỉ là “bạn bình thường thôi”, thậm chí còn chẳng thể nói là bạn. Khổng Nhược Khuê hoặc là quay phim, hoặc là quay quảng cáo, hoặc là ở lý trong nhà và mỗi ngày đi tới phòng luyện tập, sinh hoạt đều đặn tới khô khan, dù thi thoảng ra ngoài thì cũng đi với nữ nhân. Còn đối tượng đồn đại hẹn hò thì mấy tháng chẳng chạm mặt một lần, thế còn gọi gì là yêu đương.

Đó là đóa hoa lạ trong giới giải trí.

Bởi vì hiểu Khổng Nhược Khuê, biết con người cô, khác biệt hoàn toàn với nữ nhân phù phiếm nông cạn giới giải trí, cho nên Bạch Khởi Nguyên mới si mê cô như thế, muốn thành bạn đời của cô.

Nhưng Khổng Nhược Khuê dù rất khách khí với hắn, song cũng rất cẩn thận, vậy vì sao lại đối xử khác với Trần Thật? Lại buông lỏng phòng bị, phá vỡ giới hạn như thế?

Trước khi Trần Thuật xuất hiện, Khổng Nhược Khuê giữ khoảng cách với tất cả nam nhân. Bạch Khởi Nguyên cho rằng đó là cô tự bảo vệ bản thân, vì giới giải trí thực sự quá hỗn loạn thị phi, ăn cơm với bạn bè là “có chuyện muốn nhờ vả”, uống rượu với nhau là “ở chung một phòng”, buổi tối ăn no một chút bị suy diễn thành “đang có thai“.

Thực tế thực tế vốn còn đen tối hơn đồn đoán, ở nơi quy tụ toàn mỹ nam mỹ nữ đó, sao lại chẳng biến thành bãi săn cho những kẻ xấu?

Bởi thế một cô gái biết giữ mình thành quý giá thế nào.

Nhưng vì sao em lại cho Trần Thuật ngoại lệ?

Vì sao em lại cùng thứ nam nhân đó ngồi ở quán mỳ sập xệ, ăn thứ món ăn thấp kém, vì sao em lại đi ăn hải sản bên đường giữa đem khuya, quá sức bất cẩn. Rồi thậm chí vì nam nhân đó mà mạo hiểm nhảy ra tranh đoạt kịch bản.

Nếu chuyện gì Khổng Nhược Khuê không thích, không ai có thể cưỡng em được.

Bạch Khởi Nguyên không tin Trần Thuật có thể ưu tú hơn mình, càng không tin Khổng Nhược Khuê lại yêu một nam nhân như thế.

Nhưng, sự thực chứng kiến không khỏi làm hắn nghi ngờ.

“Hay là vì trong lòng vô tư, nên không bận tâm bên ngoài suy đoán quan hệ của họ thế nào?” Bạch Khởi Nguyên tự an ủi mình như thế.

“Chẳng may thực sự là cô ấy thích Trần Thuật thì sao?”

Suy nghĩ này làm Bạch Khởi Nguyên giật nảy mình.

Một tên nam nhân bỗng dưng ở đâu xuất hiện, làm sao so được với sự che chở và bầu bạn bao năm của mình chứ?

- Em thấy chuyện cấp bách hiện nay là xem kịch bản đó đã, nếu kịch bản thực sự đặc sắc như người ta nói, anh và Tô Âm cùng đóng một bộ phim cũng không tệ. Dù sao Tô Âm có lượng fan trẻ hết sức yêu quý, anh có thể mở rộng ảnh hưởng của mình, đây là chuyện tốt ...

Đằng Vân đang lo Bạch Khởi Nguyên dù sao cứng tuổi rồi, fan cũng đang dần nhiều tuổi hơn, fan lớn tuổi tuy vẫn theo dõi, nhưng mức độ ủng hộ không thể bằng fan trẻ, ít nhất có cuộc sống riêng, không thể lên mạng vì thần tượng cãi nhau:

- Tiềm lực của Tô Âm rất lớn:

- Tôi hiểu.

Bạch Khởi Nguyên gật đầu, đối với tính chuyên nghiệp trong công tác, hắn vẫn tin Đằng Vân:

- Nếu kịch bản không hay, hoặc không đạt được tới tầm thì từ chối.

Đằng Vân bặm môi dưới, nói:

- Anh đã tỏ thái độ ủng hộ Khổng Khuê ở cuộc họp cao tầng, giờ lại từ chối vai nam chính, thế nào cũng khiến Khổng Khuê cảm động, người ngoài thấy anh có tình có nghĩa.

Bạch Khởi Nguyên nhìn Đằng Vân đầy thâm ý:

- Vậy để tôi xem kịch bản, cô làm việc của mình đi.

- Vâng ạ.

Đằng Vân khẽ đáp, sách túi lên, lưu luyến nhìn Bạch Khởi Nguyên một cái mới đi:

Đến khi cửa đóng lại rồi, Bạch Khởi Nguyên vẫn nhìn chằm chằm về phía Đằng Vân rời đi, lẩm bẩm, nếu có một người quá hiểu mình, thật là khiến người ta thấy không an toàn.

Cầm kịch bản lên, lắc đầu cố xua đi hình ảnh không hay nào đó.

.................. ..............

Nếu nói cách đối xử của Khổng Nhược Khuê với Trần Thuật khác với người khác ở chỗ nào thì đó là, với người khác, cô rất khách khí nhưng giữ khoảng cách rõ ràng, với Trần Thuật, ngoài thì ngang ngược vô lý, kỳ thực lại vô cùng ôn nhu chu đáo.

Vị trí kín đáo trên tầng ba nhà hàng Tây với cách trang trí lãng mạn, Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê ngồi đối diện với nhau.

Khổng Nhược Khuê vừa xem thực đơn vừa nói với giám đốc nhà hàng:

- Bò Kobe phi lê, chín bảy phần, canh nấm, một đĩa sa lát.

Nghĩ một lúc hỏi:

- Chỗ các anh có vang Château Latour năm nào ngon không?

- Chúng tôi có vang Château Latour năm 2005 tốt nhất.

- Vậy được rồi, cho một chai Château Latour, trước tiên như thế đã.

- Vâng.

Giám đốc nhà hàng nhận lấy thực đơn chuẩn bị đi:

- Này, tôi còn chưa gọi món mà.

Trần Khuật kháng nghị:

- Thị bò Kobe và anh nấm là gọi cho anh đấy.

Khổng Nhược Khuê mỉm cười bảo giám đốc đi chuẩn bị:

- Tôi biết anh không quen thuộc chỗ thế này, cho nên tiến cử với anh hai món, đều là món tôi thích đấy.

Cô nàng này đúng là bá đạo, phải hỏi ý mình chứ, Trần Thuật ngạc nhiên chuyện khác:

- Vậy cô chỉ ăn sa lát à?

- Đúng, thế còn chưa đủ à?

Khổng Nhược Khuê đặt tay lên môi một chút, nhìn Trần Thuật nói như cô bé tội nghiệp lấy lòng:

- Nếu được, anh có thể cho tôi bánh mỳ ăn kèm của anh không? Một miếng nhỏ thôi cũng được.

Bộ dạng đáng thương ấy làm Trần Thuật dở khóc dở cười:

- Nghệ sĩ các cô vì xinh đẹp ngay cả mạng cũng không cần.

- Nếu không xinh đẹp thì còn cần mạng làm gì?

Khổng Nhược Khuê tuyên bố một câu xanh rơn xong, híp mắt cười như hồ ly nhìn con mồi:

- Biên kịch Trần, cảm giác bây giờ thế nào?

- Bình thường, quàn mỳ Lão Gia thấy thoải mái hơn.

Trần Thuật nhìn phòng bao xa hoa tặc lưỡi, nơi này không có phòng bao, mỗi vị trí được ngăn cách bởi chậu cảnh, bố trí khéo léo tạo thành không gian đủ riêng tư, lại không khiến có cảm giác quá vắng vẻ, ánh đèn dìu dịu vừa đủ như ánh nến rất thích hợp cho buổi hẹn hò:

- Lần đầu viết kịch bản, lại được hai nghệ sĩ hot nhất của Đông Chính tranh đoạt, còn bán được cái giá tốt ... Thế mà mời tôi ăn một bữa cũng xót à?

Khổng Nhược Khuê chỉ trích:

- Sao thế được, dù ngày ngày mời cô ăn cũng không vấn đề.

Trần Thuật vỗ ngực:

- Chẳng qua là đĩa sa lát với vài lát bánh mỳ thôi, làm như tôi không mời được đấy.

Khổng Nhược Khuê cười mê hồn:

- Anh nói đấy nhé, tôi sẽ coi là thật.

- Coi là thật thì coi là thật ...

Trật Thuật thầm nghĩ, một đĩa sa lát thì đáng bao tiền chứ, cho nên tiêu sái nhận lời, chỉ là thuận tay xem giá tiền thực đơn, suýt trố mắt, rau này làm bằng vàng à, cằm suýt rớt ra. 85 đồng đĩa sa lát? Trước kia y ăn trưa chỉ 8 đồng thôi:

- Sao thế biên kịch Trần?

Khổng Nhược Khuê thấy Trần Thuật bỗng nhiên tắt tiếng thì hỏi:

- Không sao, cô là chân to của tôi mà, không có cô thì không có tôi hôm nay, nhất định phải ôm chặt rồi thuận cái chân to leo lên, ngày nở mày nở mặt đã ở ngay trước mắt.

Trần Thuật thầm lau mồ hôi, tự an ủi:

- Anh biết thế là tốt.

Khổng Nhược Khuê đắc ý hất hàm, có điều nghĩ lại câu nói vừa rồi, phì một tiếng:

- Đồ lưu manh.

Trần Thuật cũng nhận ra câu vừa rồi không ổn lắm, ngại ngùng nói:

- Tôi không có ý đó đâu, đừng nghĩ sai.

- Không nghĩ sai, nam nhân các anh đều thế cả.

Không Nhược Khuê bĩu môi khinh bỉ:

- Làm không dám nhận.

Động tác đáng yêu thoáng chốc ấy làm người ta liêu xiêu, Trần Thuật không dám tiếp chiêu này, vội chuyển đề tài:

- Nếu cô thích kịch bản, vì sao tranh được rồi lại nhường cho Tô Âm.

- Tôi thích, lần đầu viết kịch bản đã hay như thế là lợi hại lắm đấy.

Khổng Nhược Khuê hơi thè lưỡi ra, tinh nghịch đáng yêu:

- Nhưng không có nghĩa là tôi muốn diễn.

- Vì sao?

- Tôi không hề muốn diễn kịch bản này, xem xong một cái là tôi quyết định rồi.

Câu này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, làm hai tai Trần Thuật chấn động tới bùng nhùng.

Lúc Trần Thuật gửi Chàng cơ trưởng cho Khổng Nhược Khuê, lòng có chút bất an, có chút do dự, một người mới lần đầu viết kịch bản, bằng vào cái gì để đại minh tinh xem qua vô số kịch bản yêu thích?

Về sau Khổng Nhược Khuê bảo y gửi kịch bản cho phòng văn học là y biết chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra. Khổng Nhược Khuê không thích kịch bản này, nhưng lại muốn giúp mình, để mình gửi kịch bản cho phòng văn học thẩm định, qua được thẩm định thì mọi người cùng vui, không qua được cũng đã tận tâm tận lực.

Trần Thuật thực sự đã vượt qua được phòng văn học nhanh chóng liên hệ muốn gặp mặt, trong công ty cũng lan truyền tin đồn Vương Thiều đích thân tới phòng văn học lấy một kịch bản mới.

Rốt cuộc vị đại tiểu thư này chơi cái gì đây, Trần Thuật không hiểu gì cả.

Thích hay là không thích.

Qua một thời gian suy ngẫm thật kỹ càng, Trần Thuật đoán, có lẽ Khổng Nhược Khuê thực sự thích kịch bản này, nhưng muốn việc được làm một cách công bằng, quang minh chính đại hơn.

Dù sao mình vào được Đông Chính do Khổng Nhược Khuê thao tác, Lâm Kỳ biết thì chắc chắn sẽ có nhiều người biết, hắn có thể thuận miệng nói ra bí mật của Khổng Nhược Khuê thì làm gì có chuyện giữ bí mật cho mình.

Nếu bên ngoài hiểu lầm quan hệ giữa mình và Khổng Nhược Khuê, nếu họ cho rằng nhờ thế mà kịch bản của mình mới được chọn thì đây là chuyện bất lợi cho cả hai.

Nếu đi qua phòng văn học, để họ phát hiện điểm sáng ở kịch bản này, sau đó chủ động liên hệ với biên kịch thì tình hình hoàn toàn khác, né tránh được mọi nguy hiểm.

Chu toàn mọi mặt, Trần Thuật đánh giá Khổng Nhược Khuê rất cao.

Nhưng xảy ra chuyện ngoài dự liệu, một nữ nghệ sĩ vương bài khác của Đông Chính nhảy ra tranh giành kịch bản.

Tức thì gió nổ lên mây cuồn cuộn bay, giống bão ập tới, Trần Thuật cũng bị cuốn vào cơn bão đó.

Hai bên tranh đoạt dữ dội, không ai nhường ai, người ủng hộ cả hai cũng nhảy vào cắn xé nhau khiến cao tầng không thể không ra mặt, trải qua cuộc họp đầy bất ngờ kịch tính, kịch bản rốt cuộc vào tay Khổng Nhược Khuê, rồi từ tay cô chuyển sang người khác.

Tới đây thì Trần Thuật không hiểu nữa.

- Cô không muốn diễn xuất, vì sao lại còn nhảy vào tranh chấp?

- Đơn giản thôi, tạo thế.

Khổng Nhược Khuê tay chống bàn, đặt cằm lên đó hứng thú nhìn bộ mặt ngơ ngác của Trần Thuật:

- Chàng cơ trưởng chắc chắn là kịch bản hay rồi, điểm này không cần nghi ngờ. Anh không cần phải hoài nghi năng lực của mình, anh viết không hay, tôi sẽ từ chối. Câu chuyện có thiếu xót, tôi cũng sẽ thẳng thắn với anh. Làm như thế tốt nhất cho anh, tôi không phải fan của anh để anh chu môi thì tôi kêu đáng yêu, anh cười một cái làm tôi tan chảy. Tôi không thích là tôi sẽ nói.

- ...

Trần Thuật rất tức giận, vừa rồi từ chối tài hoa của y, bây giờ lại phủ định dung mạo của mình, cô Khổng Nhược Khuê, làm người không thể như thế:

- Tôi không muốn diễn kịch bản này, nhưng không muốn tài năng của anh bị vùi lấp, cho nên mới bảo anh gửi kịch bản cho phòng văn học, tôi biết con người Tiêu Phẩm Thanh, anh ta là một con mọt sách, làm việc tận tâm, si mê với kịch bản và sáng tác, sẽ không bỏ lỡ tác phẩm của anh. Để cẩn thận hơn, sau đó tôi bảo chị Thiều tới, nói là tôi thích kịch bản đó ...

- Nhưng cô nghĩ tới chưa, chẳng may phòng văn học thực sự giao kịch bản cho cô thì sao?

Trần Thuật thắc mắc:

- Đâu phải ai cũng có dũng khí nhảy ra khiêu chiến nhất tỷ Đông Chính. Làm thế không mạo hiểm à?

- Ấu trĩ?

- ....

- Thứ nhất, nếu thực sự không có ai nhảy ra tranh giành với tôi, tôi trực tiếp nắm lấy trong tay, sau đó đưa cho Phổ Ca. Anh biết Phổ Ca chứ, độ nổi tiếng của cô ấy không bằng Tô Âm, song chú tâm bồi dưỡng khả năng diễn xuất, tôi đánh giá cô ấy rất cao. Tôi thấy có ấy có thể diễn vai Đồng Hâm.

Khổng Nhược Khuê khẽ buông một tiếng thở dài:

- Đừng thấy sản nghiệp phim ảnh giờ ăn nên làm ra, kỳ thực nội dung hay chẳng là bao. Có thể kể tốt một câu chuyện, gây dựng nhân vật có chiều sâu, tuyến tình cảm hợp lý gây đồng cảm, làm được mấy việc này càng ít. Càng chưa nói ở cơ sở ba điều này thăng cấp, mới mẻ, càng khó lại thêm khó.

Trần Thuật hết sức đồng cảm:

- Đúng thế, đây là nguyên nhân công chúng luôn kêu ca phim quá kịch, mỗi khi có được một bộ phim hay là lập tức bàn tán tưng bừng, tuyên truyền khắp nơi, hận không thể để cả thiên hạ cùng xem với mình.

- Khi đó tôi rất thích kịch bản này, muốn giao cho người thích hợp, không để nó phí hoài. Tôi cũng không ngờ rằng sẽ có ai nhảy ra tranh với tôi.

Khổng Nhược Khuê mỉm cười:

- Cuối cùng thì Tô Âm vẫn không thể nhịn được.

- Không nhịn được.

Trần Thuật nheo mắt lại, giọng hồ nghi:

- Chẳng lẽ cô biết Tô Âm có khả năng nhảy ra?

- Chỉ đoán mà thôi, trước khi chuyện thực sự xảy ra, ai có thể nói là thực sự hiểu được một người chứ.

Khổng Nhược Khuê nói có chút thương cảm, tựa hồ có ý ám chỉ nào đó:

- Tô Âm luôn bất mãn với tôi, cho rằng cô ấy chịu đựng muôn ngàn gian khổ vì sự nghiệp, kiếm tiền cho công ty. Kết quả nguồn lực công ty vẫn ngả về phía tôi, mọi người vẫn coi tôi là nhất tỷ của Đông Chính, cô bé đó rất nỗ lực, cũng rất đố kỵ, cho rằng tôi chắn đường cô ấy, nên muốn đá tôi đi để thay thế. Nửa năm qua cô ấy có rất nhiều động tác nhỏ, thăm dò giới hạn của tôi và công ty, phàm là đãi ngộ mà tôi được hưởng, cô ấy đều đòi hỏi.

- Từ nhà, xe, cho tới số lượng trợ lý ... Ba tháng trước cô ấy cùng công ty đàm phán hợp đồng mới, điều khoản trong đó đều dựa theo đãi ngộ của tôi. Chỉ cần là thứ tôi có, cô ấy đều muốn, thứ tôi không có, cô ấy tìm đủ mọi cách tranh thủ. Cho nên tôi biết, rồi sẽ có một ngày cô ấy thấy thế của mình đã đủ không nhịn được nhảy ra công khai cướp đoạt thứ trong tay tôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)