Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 72:

Chương Trước Chương Tiếp

- Lại còn họp cao tầng nữa à.

Bạch Khởi Nguyên bật cười, thấy Đằng Vân cứ làm quá mọi chuyện cho kịch tính, chỉ một kịch bản thôi, đâu cần mức đó:

- Chuyện làm gì nghiêm trọng tới mức ấy.

Đằng Vần thấy Bạch Khởi Nguyên không tin thì dùng cả hai tay nắm lấy tay hắn:

- Có khi còn nghiêm trọng hơn là chúng ta nghĩ đấy.

- Thế sao?

Gương mặt góc cạnh cùng giọng nói đầy sức hút của Bạch Khởi Nguyên làm người đối diện rất hưởng thụ, nhất là nụ cười điềm đạm lịch thiệp mê hoặc cả thiếu nữ lẫn thiếu phụ:

- Tới khi đó xem tình hình, nếu bên Tiểu Khuê cần, tôi sẽ đứng về phía cô ấy.

- Bạch gia, tôi kiến nghị lần này anh nên giữ khoảng cách vừa phải.

Đằng Vân bặm môi đề xuất:

Bạch Khởi Nguyên nhướng mày:

- Vì sao?

Không phải hắn tỏ ý tức giận, mà là thói quen khi suy nghĩ của hắn.

- Bạch gia, mặc dù trong phim anh luôn đóng vai các chàng trai ấm áp làm người ta động lòng, nhưng anh lại không hiểu lòng nữ nhân.

Đằng Vân mặt nhu mì, cái hay của thái độ này là, nếu anh giận thì coi như tôi đùa, nếu anh không giận thì tôi đang nghiêm túc cùng anh tham khảo vấn đề:

Nữ nhân thông minh luôn giữ được khoảng cách tiến thoái tự nhiên.

- Nói ra nghe xem nào.

Bạch Khởi Nguyên đan hai tay lại, chăm chú nhìn Đằng Vân, giống hồi tiểu học, thẳng lưng nghe giáo viên giảng bài:

- Bạch Gia, anh thấy quan hệ giữa anh và Khổng Khuê ra sao:

Đằng Vân cẩn thận ướm hỏi:

Bạch Khởi Nguyên thoáng trầm ngâm:

- Bạn bè.

- Không, tôi thấy càng giống cha con.

Tránh câu này làm tổn thương tự tôn của hắn, Đằng Vân vội giải thích thêm:

- Bạch gia, anh nghĩ mà xem, khi anh đã nổi tiếng khắp trời nam đất bắc, Khổng Khuê vẫn còn đang đi học. Về sau cô ấy ký hợp đồng với Đông Chính, được đóng vai nữ phụ diễn chung với anh, nên mới có cơ hội được quần chúng tiếp nhận và thừa nhận, tới bộ phim thứ hai thì lại đóng vai người yêu của anh. Còn không phải nhờ một câu nói của anh, nếu không nghệ sĩ nào mà may mắn như thế.

- Tôi nhớ chuyện này.

Bạch Khởi Nguyên thừa nhận:

- Vì bộ phim đầu tiên Tiểu Khuê diễn quá xuất sắc, cho nên bộ phim thứ hai, tôi để cô ấy bắt cặp với tôi.

- Đúng rồi, mấy năm tiếp theo đó nhờ vậy mà cô ấy được chắc vai chính, có thể nói Khổng Khuê có ngày hôm nay nhờ Bạch gia một tay đưa lên. Trong mắt người ngoài chúng tôi, Bạch gia giống như người cha hiền từ, từng bước dắt con gái mình lên tới đỉnh cao.

Đằng Vân giọng ai oán:

- Nhưng mà Bạch gia, anh làm nhiều như thế, vì sao không được Khổng Khuê nhớ ơn? Còn chẳng phải vì cô ấy quen rồi sao, cô ấy coi anh tốt với cô ấy là chuyện đương nhiên, cho rằng anh nên tốt với cô ấy, cho rằng anh sẽ mãi mãi tốt với cô ấy.

Bạch Khởi Nguyên biến sắc mặt:

- Ý cô, tôi là đồ dự phòng của cô ấy.

- Bạch gia, ý tôi không phải như vậy?

Đằng Vân cũng thấy vừa rồi mình nói hơi quá, nam nhân nào mà chịu nổi, huống hồ là loại con cưng của trời được vô vàn người nịnh bợ tâng bốc như Bạch Khởi Nguyên?

May mà hai người làm việc với nhau nhiều lắm kiến lập nên mối quan hệ bạn bè rất tốt, nếu không Đằng Vân bị cho thôi việc rồi:

- Ý tôi nói là, Bạch gia cứ một mực hi sinh mà không được báo đáp, anh đem mọi thứ tốt nhất trên đời này cho cô ấy rồi, nhưng cô ấy vẫn giữ bộ dạng nữ vương ở tít trên cao ... Nếu lần này Bạch gia giữ khoảng cách thích hợp, đợi khi Khổng Khuê gặp phải khó khăn, bị đả kích mạnh, cô ấy mới nhận ra rằng, bao năm qua cô ấy thuận buồm xuôi gió là có bờ vai vững chắc của anh làm chỗ dựa. Nếu không có Bạch gia giúp đỡ nữa, Khổng Khuê chẳng làm nên được trò trống gì.

Bạch Khởi Nguyên sắc mặt thay đổi liên hồi song không nói gì, xem ra phần nào đó tiếp nhận những lời này.

Đằng Vân thừa cơ nói thêm:

- Nếu như thế cô ấy nhất định sẽ nghĩ lại những sai lầm của mình, thái độ với Bạch gia sẽ thay đổi.

Bạch Khởi Nguyên có chút đau đầu, day huyệt thái dương:

- Nữ nhân các cô đều nghĩ vậy sao?

- Vâng.

Đằng Vân khẳng định vô cùng chắc chắn:

- Tôi hiểu rồi.

Bạch Khởi Nguyên nói xong khép mắt lại.

.......... ............

Chuyện đúng là còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng.

Vốn chỉ là cạnh tranh một cái kịch bản, nhưng đang ở giai đoạn mẫn cảm, Khổng Nhược Khuê có dấu hiếu giảm sức nóng, Tô Âm khí thế hừng hực như mặt trời đang lên, làm những người mẫn cảm ngửi ra được mùi vị của giông bão sắp tới.

Tô Âm muốn khiêu chiến địa vị nhất tỷ nhiều năm của Khổng Khuê rồi, tầng trên tới tầng dưới, từ bãi đỗ xe tới nhà ăn, người ta thì thầm với nhau như vậy.

Công ty lập tức chia làm ba phe, phe bảo hoảng, phe nổi dậy và phe cắn hạt dưa.

Phe bảo hoàng đương nhiên là đứng về phía Khổng Khuê, muốn nữ thần mãi mãi ngồi trên ngai vị, phe tranh đoạt thì tích cực tấn công, tung tin đồn khắp nơi, bôi nhỏ Khổng Khuê, muốn kéo cô xuống mặt đất.

Phe cắn hạt dưa thì sốt ruột vô cùng, đánh nhau chưa, chưa à, ái chà, sao đến giờ vẫn chưa đánh nhau?

Chiến hỏa ngày một lan rộng, đồng nghiệp sứt mẻ tình cảm, cao tầng không ngồi yên được nữa, chủ tịch Lật Côn đích thân ra mặt triệu tập hội nghị cao tầng nho nhỏ, phó chủ tịch Lạc Thừa Bình , phó chủ tịch Phan Hiếu Kính , nhất ca Bạch Khởi Nguyên cùng hai người đương sự Khổng Nhược Khuê và Tô Âm cùng có mặt.

Đương nhiên, Tiêu Phẩm Thanh người phụ trách phòng văn học, Lý Kim Long giám đốc phòng bản quyền, biên kịch Trần Thuật cũng tham dự hội nghị.

Dù sao bọn họ cũng có quyền kiến nghị về diễn viên chính của kịch bản. Với biên kịch chưa có danh tiếng thì quyền kiến nghị là chút phúc lợi nhỏ mà người ta đưa ra để thể hiện sự tôn trọng với biên kịch thôi, đừng coi là thật.

Khi Bạch Khởi Nguyên đi vào phòng hội nghị thấy Trần Thuật đang ngồi cùng người phòng văn học, ngây ra ngạc nhiên một chút, cau mày hỏi:

- Cậu tới đây có việc gì.

Kịch bản là thuộc mảng nghiệp vụ, liên quan gì tới mảng quản lý? Phòng kế hoạch không có việc gì ở đây.

- Tôi là biên kịch.

Trần Thuật khẽ gật đầu chào, giữ phép lịch sự nên có:

Bạch Khởi Nguyên cả kinh:

- Chàng cơ trưởng là do cậu viết à?

Hắn chỉ quan tâm tới thổng thể sự việc, chi tiết hơn tới ai là tác giả của kịch bản không quan tâm. Mà Đằng Vân lại không biết quan hệ giữa Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê, cho nên vô tình bỏ lỡ thông tin quan trọng nhất.

- Đúng vậy.

Trần Thuật thấy cao tầng công ty cũng nhìn về phía mình, liền bổ xung:

- Kịch bản này tôi viết từ hai năm trước rồi, sau khi vào công ty nghĩ rằng có lẽ công ty dùng tới, cho nên gửi cho phòng văn học ... Không ngờ được dùng nhanh như vậy. Có thể đóng góp cho công ty là vinh hạnh của tôi.

- ....

Mấy đại lão của công ty đúng là dở khóc dở cười, chẳng thà cậu đừng đóng góp thì hơn, không có kịch bản này thì lấy đâu ra lắm chuyện rắc rối như thế?

Câu này lại không thể nói, làm cấp dưới nguội lạnh.

Lúc này Khổng Nhược Khuê cũng đã tới rồi, đang cắm mặt vào cái di động chẳng biết hí hoáy nhắn tin cho ai, chỉ ngẩng đầu lên cười một cái coi như chào hỏi, trước mặt cô, Bạch Khởi Nguyên cũng không muốn mất phong độ, mỉm cười với cô, đi tới hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, như tuyên bố chủ quyền, sau đó mới quay sang nói:

- Lợi hại lắm, tôi rất mong có cơ hội hợp tác với tổng giám Trần.

- Khởi Nguyên, anh cũng biết tổng giám Trần viết kịch bản lợi hại lắm sao?

Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp váy liền thân màu vàng nhạt, nhún nhảy đi vào phòng hội nghị nhỏ, vòng eo nho nhỏ, đôi chân khẽ đưa, giữa trời hè vẻ đẹp đó khiến lòng người như có làn gió mát lịm phớt qua, sau khi chào hỏi một vòng thì ngồi đối diện Khổng Nhược Khuê cười hì hì, giọng điệu ngây thơ :

- Em đã đọc kịch bản Chàng cơ trưởng ồi, viết rất là hay, em cũng muốn mặc bộ đồ cơ trưởng đứng trước ống kính, sẽ oai lắm. Khởi Nguyên, hay là chúng ta diễn với nhau đi.

- Anh còn chưa xem kịch bản, đợi anh có thời gian đọc kiệt tác của tổng giám Trần rồi sẽ quyết định.

Bạch Khởi Nguyên khéo léo trả lời:

- Hay quá, hay quá, em rất mong được cùng anh Nguyên diễn xuất đấy.

Tô Âm không vì bị từ chối mà buồn, ngược lại vẫn hết sức vui vẻ đáng yêu, hai tay vỗ khẽ vào nhau:

Trần Thuật đưa mắt về phía đó, biết cô gái má hơi phinh phính như nữ sinh cao trung này chính là minh tinh Tô Âm hai năm qua thanh thế cực mạnh, y cũng biết cô gái này từ thời Hoa Mỹ, nếu luận tới diễn xuất thì thua kém Khổng Nhược Khuê rất xa, nhưng tính cách hoạt bát, sôi nổi, cùng khuôn mặt loli siêu cấp dễ thương, biểu hiện ở show giải trị cực tốt. Khi fan hâm mộ gọi Khổng Nhược Khuê là nữ thần, là tiểu tỷ tỷ, thì họ gọi Tô Âm là “bảo bối nhà ta”, có một nhóm fan cực kỳ trung thành.

Một cô gái mà sẵn sàng cùng nam nhân ở trong cái lều giữa rừng, lội nước sông lạnh ngắt bắt cá, ra ruộng lấm lem đào khoai, từ đầu tới cuối vẫn cười như đóa hoa nhỏ, không kêu khổ, không rơi lệ, việc bẩn việc mệt nào cũng tranh làm. Một cô gái như thế, người xem nào không thích?

Nghệ sĩ mẫn cảm nhất là gì, là camera, vì thế Tô Âm nhạy cảm chú ý ánh mắt của Trần Thuật nhìn mình, cười ngọt mê người:

- Tổng giám Trần, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi, kịch bản anh viết thật là quá hay, tôi thức hai đêm đọc hết luôn đấy. Tôi là fan của anh.

Khổng Nhược Khuê rốt cuộc cũng phải rời mắt khỏi màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thuật một cái, tia sáng sắc như dao lóe qua trong thoáng chốc.

Chớp mắt Trần Thuật có cảm giác nguy hiểm như bị kiếm kề cổ, không thẹn là cô gái từng giành giải “Thị Hậu”, phong tình trong ánh mắt đó làm người ta bảy hồn bay mất ba hồn.

Trần Thuật đột nhiên nhớ tới bài hát khi còn nhỏ hay hát cùng đám bạn: Nữ nhân dưới núi chính là hổ, bộ dạng rất đáng yêu.

Nhưng mà Tô Âm cũng là nghệ sĩ công ty, người ta đã chủ động chào hỏi mình, mình không thể lờ đi, như thế mất lịch sự lắm, với lại mấy vị đại lão của công ty cũng có mặt.

Vì thế Trần Thuật to gan làm trái ý Khổng Nhược Khuê, mặc dù cô là chân to của tô, nhưng cuộc đời tôi, do tôi làm chủ, thế nên y chớp đôi mắt thuần khiết vô cùng cười với Tô Âm:

- Xin lỗi, cô là …?

“Phụt!”

Tiêu Phầm Thanh vừa uống một ngụm trà liền phun ra ngoài.

Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, Tiêu Phẩm Thanh mặt đỏ gay, trán lấm tấm mồ hôi, rút cái khăn giấy rối rít lau mặt bàn, luống cuống thế nào mà cốc nước đặt xuống đổ ra, nước chảy theo mặt bàn nhỏ tong tong xuống đất.

Tiêu Phẩm Thanh cuống tới độ nước mắt muốn chảy ra, vội rút thêm nhiều khăn giấy hơn nữa lau dọn:

- Xin lỗi, xin lỗi .. Tôi không cố ý, trà nóng quá, tôi không chú ý, tôi xin lỗi.

Lúc này mà cho hắn con dao, hắn sẽ băm Trần Thuật thành mười tám ... Không một vạn tàm ngàn mảnh, sau đó cho chó ăn.

Đại ca ơi đại ca, chỗ nghiêm túc thế này đừng gây ra hiện trường tai nạn như thế chứ, đối với nghệ sĩ dựa vào mặt kiếm cơm, anh lại không nhận ra người ta ... Còn sự sỉ nhục nào hơn.

Anh hỏi tên một nghệ sĩ vương bài, có khác nào tát cho người ta một cái?

Đương nhiên, giờ không phải là lúc đồng tình với Tô Âm, Tiêu Phẩm Thanh biết, mình mà không xử lý tốt, ông chủ cho mình cuốn xéo khỏi đây.

Bạch Khởi Nguyên đứng dậy đi tới, lấy một khăn giấy lau giúp:

- Không hề gì, lần sau chú ý một chút là được.

- Cám ơn Bạch gia.

Tiêu Phẩm Thanh cảm kích vô cùng, bảo sao ở trong công ty, ai nhắc tới Bạch gia cũng phải giơ ngón cái lên:

Bạch Khởi Nguyên đã can thiệp vào, đương nhiên không ai vì chuyện này làm khó Tiêu Phẩm Thanh nữa. Lạc Thừa Bình nheo mắt đánh giá Trần Thuật:

- Tổng giám Trần, chẳng lẽ cậu không biết Tô Âm?

- A, thì ra đây chính là cô Tô Âm ... Tôi nhìn quen lắm, nhưng không dám nhận.

Trần Thuật xấu hổ nói:

- Là phó tổng giám của phòng kế hoạch mà không nhận ra nghệ sĩ vương bài của công ty mình, có phải là thất trách không?

Lạc Thừa Bình hiển nhiên không định bỏ qua qua Trần Thuật, tính cách ông ta là thế, thích tỏ ra uy nghiêm, giống hết con trai Lạc Kiệt ... À không, Lạc Kiệt giống cha hắn mới đúng, thế nên nghiêm khắc nói:

- Phó tổng giám Trần cũng tới Đông Chính một thời gian rồi, chẳng lẽ không bỏ chút công sức nào đi tìm hiểu nghệ sĩ công ty?

- Tôi bị chứng khó nhận mặt người, ngay cả cô gái có xinh đẹp hay không tôi cũng khó nhận ra.

Trần Thuật rối rít xin lỗi:

- Đông Chính chúng ta lại có quá nhiều soái ca mỹ nữ, mấy ngày trước tôi còn nhầm Trương Tư Vũ với Lưu Thi Vũ, tôi nhìn thấy hai người chiều cao lẫn khuôn mặt giống nhau bảy tám phần, thế là nhiệt tình tới chào còn tự nhận là fan hâm mộ, thành ra làm trò cười ..

Câu này nghe tựa chế giễu bản thân, vào tai Tô Âm càng như đâm thêm một nhát dao.

Chẳng lẽ mình có khuôn mặt đại chúng, trong công ty có cả một đống người giống với mình hay sao?

- Về sau tôi rút kinh nghiệm, gọi nhầm tên người khác là hành vi rất thiếu lịch sự. Nên nếu là lần đầu tiên gặp mặt nghệ sĩ nào, tôi hỏi tên xác định lại, mong mọi người thông cảm, tôi không có ác ý.

Trần Thuật vừa chân thành vừa áy náy nói:

Lạc Thừa Bình nào biết cái miệng lưới ma quỷ của Trần Thuật, cho nên cũng bán tín bán nghi.

Dù thế nào thằng nhóc này đối diện với chất vấn của lãnh đạo vẫn bình tĩnh ứng phó hợp tình hợp lý, Lạc Kiệt có một cấp phó thế này, e không phải là phúc phận. Bảo sao thời gian qua nó về nhà ngày nào cũng có vẻ không vui, còn bảo mình nghĩ cách điều thằng nhóc này đi.

- Tổng giám Tràn viết kịch bản vẫn phải làm tốt chức phận của mình đấy.

Phó chủ tịch phủ trách nghiệp vụ quảng cáo Phan Hiếu Kính nhìn Trần Thuật, nghiêm mặt răn dạy:

- Cậu làm như thế khiến nghệ sĩ rất mất mặt, nếu là ngoài công ty còn ra thể thống gì nữa.

Nói câu này cứ như thể Trần Thuật vì kịch bản Chàng cơ trưởng mà không làm tốt công tác của mình vậy.

Trần Thuật gật đầu:

- Kịch bản tôi viết từ hai năm trước, trước khi vào Đông Chính tôi đã xong bản thảo, tôi nhậm chức chưa được một tháng, muốn viết được kịch bản trong vòng một tháng là không thể.

Nói tới đó quay sang Tô Âm:

- Xin lỗi cô Tô Âm, danh tiếng cô Tô Âm truyền khắp thiên hạ, chắc không vì chuyện nhỏ này mà giận chúng tôi.

Từ lúc bắt chuyện với Trần Thuật tới giờ, sắc mặt Tô Âm biến đổi mấy lần.

Người ta đã nói mình là nghệ sĩ trứ danh toàn quốc rồi, chẳng lẽ mình lại vì người ta không nhận ra mình mà tức giận, tức giận là chứng tỏ mình nhỏ nhen.

Mặc dù thực sự để bụng, nhưng không thể để cho người ta biết mình để bụng, bởi vì hình tượng của cô xưa nay luôn vô tư đáng yêu, không thể vì một chuyện như vậy mà hủy hết công sức mấy năm.

Nhưng mà thế thế thì bản thân lại ấm ức.

Mắt Tô Âm khép lại thành một khe hẹp, cười hì hì, nửa đùa nửa thật:

- Tổng giám Trần có thù với tôi sao?

- Sao có chuyện ấy được chứ, tôi mới lần đầu thấy cô Tô Âm mà.

Trần Thuật ngạc nhiên:

Lần, lần đầu tiên thấy mình? Y đùa mình đấy à? Hôm nay y mới thấy Tô Âm này à?

- Trước kia chỉ thấy trên TV.

- ...

Chương 81+:82: Toàn bộ hỏa lực.

Nhìn thấy Tô Âm bị Trần Thuật xoay vòng vòng, bộ dạng Tô Âm choáng váng như có thể bị ngất bất kỳ lúc nào, trông hết sức đáng thương, trong lòng Khổng Nhược Khuê cười như hoa nở.

Không thẹn được mình dạy bảo từ nhỏ, bản tiểu thư còn chưa ra mặt, tướng địch đã bị chém xuống ngựa rồi.

Em gái à, muốn chơi với chị à, em còn non lắm.

Đương nhiên, Khổng Nhược Khuê không để Trần Thuật đi quá đà, tránh làm hỏng chuyện của mình, mỉm cười “tốt bụng” nói xen vào:

- Tổng giám Trần, đây chính là Tô Âm, nghệ sĩ vương bài của công ty. Tô Âm cũng rất thích kịch bản của anh đấy.

Trần Thuật mặt mày ai oán trách:

- Khuê tỷ, nếu chị giúp tôi giới thiệu sớm hơn thì tôi đã không mất mặt như thế rồi.

Tô Âm muốn vỗ bàn chửi người, hai đứa tiện nhân này còn chưa thôi đi à, tôi sống sờ sờ ngồi đây, còn cần Khổng Khuê giới thiệu hộ sao?

Phải nhờ Khổng Khuê giới thiệu giúp thì anh mới biết tôi là ai à, bà cô đây còn thể diện nữa hay không?

Tô Âm vào nghề mấy năm rồi, đấu với trời, đấu với đất, đấu với nam nhân đấu với nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp có ngàn vạn, người có thể vươn lên được đám thiên quân vạn mã ấy, đâu phải tầm thường.

Rất nhanh cô đã điều chỉnh được lửa giận như dung nham muốn tràn ra, chỉ là đôi mắt ngây thơ nhìn Trần Thuật ngầm ẩn chứa sát khí.

Xem ra mình xem thường anh hùng thiên hạ rồi, không ngờ trong công ty ngọa hổ tàng long như vậy, thiếu chút nữa làm mình lật thuyền trong cống.

Vốn tưởng tranh thủ lấy lòng biên kịch trước khi hội nghị bắt đầu, không ngờ người ta lại thân thiết với Khổng Khuê hơn.

Vậy là một vấn đề nghiêm trọng xuất hiện, hai người này có quen biết từ trước.

Tất nhiên Tô Âm không cho rằng Trần Thuật là bạn bè với Khổng Nhược Khuê, mà chỉ nghĩ rằng Khổng Nhược Khuê đã nhanh chân tiếp xúc riêng với Trần Thuật trước, dùng dung mạo của mình làm tên biên kịch trẻ hormone thịnh vượng này ngoan ngoãn phủ phục dưới váy rồi.

Tô Âm có chút hối hận, cô quá chú ý tới thao tác cao tầng, bỏ qua Trần Thuật, nếu Trần Thuật là biên kịch nổi tiếng, có tiếng nói, cô không phạm vào sai sót sơ đăng như vậy, nhưng mà biết y gửi kịch bản qua hòm thư công ty, chứng tỏ là người mới hoặc vô danh, chẳng có mấy tiếng nói, ai ngờ hỏa lực của y mạnh mẽ đến thế.

Gặp nhau chưa được năm phút mà Tô Âm đã hận Trần Thuật rồi, tất nhiên đây chưa phải kỷ luật của Trần Thuật, Lạc Kiệt gặp y có ba phút đã muốn giết người.

Làm Tô Âm thống khổ nhất là giờ cô đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cô vì tranh vị trí nhất tỷ cho nên mới nhảy ra quyết liệt đòi kịch bản Chàng cơ trưởng này. Giờ căm ghét Trần Thuật như thế rồi, tất nhiên ghét lây sang cái kịch bản đó, nhưng nếu giờ mình rút lui, người khác nhìn mình như thế nào? Người ta nói mình biết khó mà lui, biết không đấu lại được với Khổng Khuê nên từ bỏ.

Giả sử thành công rồi, lúc đó càng tiến thoái lưỡng nan, diễn không tốt, người ta có cớ chế nhạo, nói vai nay mà vào tay Khổng Khuê thì đã khác, còn đủ lời khó nghe nữa, cao tầng có hối hận không?

Nếu cố gắng hết sức diễn thật tốt, vậy thì chẳng phải giúp tên khốn kiếp này được giá sao?

Nhìn cái mặt đáng ghét của Trần Thuật, trong lòng Tô Âm tủi thân đừng hỏi, ngọn lửa vô danh lại bùng lên, hai bàn tay nắm chặt dưới gầm bàn, nắm lại buông ra, buông ra lại nắm vào.

Đúng lúc này cửa phòng họp mở ra, chủ tịch Lật Côn đi vào, mọi người đứng dậy chào, ông ta tới vị trí chủ tọa ngồi xuống, thư ký riêng đi tới đưa trà, sau đó thì thầm gì đó, ông ta ngước mắt nhìn quanh, không dừng ở một ai hết.

Lật Côn vóc người to lớn lừng lững như gấu xám, à phải nói là gấu trắng, mặt trắng trẻo, có vẻ khá hiền hòa, song không mất đi uy phong, nghe thư ký báo cáo xong thì gật gù vỗ bàn:

- Giờ mọi người đã tới đủ, vào vị trí đi, chúng ta bắt đầu.

Bạch Khởi Nguyên ngồi xuống bên cạnh Khổng Nhược Khuê, Trần Thuật ngồi phía dưới, dù sao y chỉ được dự thính, nếu ông chủ không lên tiếng, thậm chí y không có quyền phát ngôn.

- Lần này triệu tập mọi người tới đây chủ yếu là để thảo luận vấn đề kịch bản Chàng cơ trưởng sẽ thuộc về ai. Tôi biết, mọi người đều bận rộn cả, thế nên cuộc họp này cũng là bất đắc dĩ.

Lật Côn không dài dòng, nhìn về phía Khổng Nhược Khuê:

- Tiểu Khuê, cô thích kịch bản này lắm sao?

- Vâng ạ.

Khổng Nhược Khuê tỏ thái độ rõ ràng:

- Tôi cảm thấy kịch bản này rất hợp với mình.

Lật Côn gật gù tỏ ý tôi hiểu ý cô rồi, sau đó lại chuyển ánh mắt sang mặt Tô Âm:

- Tiểu Âm, cô cũng thích kịch bản này à?

- Vâng thưa chủ tịch, tôi rất là thích, sau khi nhân kịch bản tôi thức liền hai đêm xem cho hết, càng xem càng thích, cảm giác nữ chính trong đó như miêu tả chính mình.

Tô Âm nắm hai tay trước ngực như sóc con đáng yêu, giọng nũng nịu:

- Chủ tịch Lật, ngài giao kịch bản này cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ diễn tốt, tôi sẵn sàng lập quân lệnh trạng, diễn tốt vai Đồng Hâm này.

Câu nói này rõ ràng rồi, cô có thể diễn tốt vai nữ chính Đồng Hâm, nhưng không đảm bảo diễn tốt vai khác. Cho nên nếu công ty mà có ý định giải quyết bằng cách để Khổng Nhược Khuê diễn nữ chính, còn cô diễn nữ phụ, cô sẽ không đồng ý.

Hoặc là cô diễn chính, hoặc là cô không diễn.

Lạc Côn cũng cũng cười với vẻ nuông chiều, song ông ta lại không đưa ra đáp án, mà nhìn quanh nói với cả phòng:

- Kịch bản này Tiểu Khuê muốn, Tiểu Âm cũng muốn, ý mọi người thế nào?

Ở đây có ai là không gian như quỷ, ai không biết mục đích thực sự của hội nghị này là gì, nhưng không ai muốn làm người đâm nhát dao đầu tiên.

Đương nhiên Trần Thuật là ngoại lệ.

Trước khi hội nghị bắt đầu y bằng vào bộ đao pháp gia truyền, cho cho Tô Âm máu me đầm đìa rồi.

Không ai lên tiếng cả, tất cả mọi người không uống trà thì cũng gửi hồn vào mây gió, Lật Côn thở dài trong lòng, đành phải điểm danh:

- Tiêu Phẩm Thanh, cậu là người phụ trách phòng văn học, tác phẩm này cũng do cậu phát hiện ra. Khi cậu xem kịch bản này, trong đầu hẳn là nghĩ tới ai là người thích hợp diễn vai chính phải không?

“Jesus, Allah, đức Phật, có ngài nào nghe thấy lời của con không, cứu con với!” Tiêu Phẩm Thanh kêu trời kêu đất trong lòng, tim đập thình thịch như muốn bỏ trốn, hắn chỉ là nhân viên văn phòng, là một biên kịch nghèo si mê biên soạn tình tiết nhân vật, hắn làm sao có kinh nghiệm đối diện với cảnh gió tanh mưa máu này.

Thà bảo hắn tăng ca một tháng còn hơn, hắn dính dáng gì vào chuyện này chứ? Mà nghe giọng điệu có vẻ ông chủ không vui vì mình phát hiện ra kịch bản này.

Cũng phải thôi, nếu không phải vì kịch bản này thì hai bà cô tổ kia không diễn vở cung đấu này.

Nhưng mà chính chủ ngồi kia, tại sao không hỏi y mà lại hỏi mình.

Làm sao mình dám nói, Khổng Nhược Khuê thì vạn vạn lần không dám đắc tội rồi, nhưng mà con nhỏ loli kia cũng đắc tội được sao? Nữ nhân giới giải trí, bất kể là loại hình thanh cao, đáng yêu, kiêu ngạo hay gì gì chăng nữa thì có chung một điểm ... Không một ai hiền lành thánh thiện.

Ông chủ chiếu mắt về phía mình, Tiêu Phẩm Thanh tư cách im lặng cũng chả có, đánh liều nói:

- Ông chủ, trước khi mua kịch bản này, tôi chuyên môn đi tìm tổng giám Tràn để tìm hiểu về câu chuyện và nội dung tiếp sau đó, đồng thời cũng hỏi nhân tuyển nữ chính tốt nhất trong lòng anh ấy là ai ... Tổng giám Trần cực lực tiến cử Khổng Khuê, Khuê tỷ của chúng ta. Tôi nghĩ, có lẽ trong quá trình sáng tác, tổng giám Trần lấy hình tượng của Khuê tỷ để làm mẫu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)