Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 70: Vì lý do bảo mật:

Chương Trước Chương Tiếp

- Á.

Tiêu Phẩm Thanh giật này mình, sánh cả cà phê ra tay, không kịp lau rối rít đứng dậy:

- Xin hỏi anh là biên kịch của Ngài cơ trưởng?

- Vâng, tôi là Trần Thuật.

Trần Thuật mỉm cười bắt tay:

Trần Thuật à? Sao cảm giác cái tên này quen quá, Tiêu Phẩm Thanh không kịp nghĩ nhiều, cười hỏi:

- Anh Trần dùng gì?

- Cà phê cũng được.

- Để tôi đi lấy cà phê cho anh, anh đợi chút.

Tiêu Phẩm Thanh nói xong đi ra quầy gọi cà phê, đột nhiên đầu sáng lên, chấn kinh nhìn Trần Thuật với vẻ không sao tin được, xem địa điểm nơi này, rõ ràng không thể nào là trùng hợp.

Khi hắn mang cà phê tới cho Trần Thuật cũng đem nghi vấn ra nói:

- Anh Trần, có phải anh công tác ở truyền thông Đông Chính.

- Đúng rồi.

Trần Thuật không ngờ mình đã nổi tiếng đến thế:

- Tôi là phó tổng giám phòng kế hoạch.

- Trời ơi ! ...

Tiêu Phẩm Thanh giơ hai tay lên trời:

- Trước đó tôi nghe đại danh của tổng giám Trần rồi, biết rất nhiều chuyện về anh, không ngờ anh còn viết kịch bản ... Lại viết hay như thế.

Trần Thuật cười gượng, nhờ phúc của Vương Tín, y làm gì có danh tiếng gì hay ho được:

- Chắc anh toàn nghe được tin đồn không hay rồi.

- Sao có chuyện đó.

Tiêu Phẩm Thanh sực nhớ đây không phản tán gẫu với bạn bè, đề tài này không hợp, cười lúng túng:

- Mọi người khen tổng giám Trần tư duy nhạy bén.

Trần Thuật tự biết chuyện không phải như thế, y mang tai tiếng mà rời Hoa Mỹ, lại nhảy ngay sang đối thủ chính của Hoa Mỹ, chuyện này hẳn để không gian rất lớn cho người ta phát huy sức tưởng tượng.

Chưa kể va chạm với Lạc Kiệt, thế nào cũng có đống nước bẩn hất lên người mình, tin đồn giống như nước mũi, càng dính càng tởm, càng chảy dài.

Tiêu Phẩm Thanh nhanh chóng lảng đề tài khác:

- Tổng giám Trần là người dí dỏm, từ trong tác phẩm của anh có thể nhìn ra được.

- Anh quá khen rồi.

Trần Thuật cũng khách khí:

Người làm chuyên môn, không am hiểu chuyện quanh co, vài câu mở đầu ngắn ngủi là kết thúc, đem tinh lực tập trung vào công tác, Tiêu Phẩm Thanh nhanh chóng vào đề:

- Sở dĩ tôi muốn gặp mặt tổng giám Trần là vì muốn tìm hiểu chi tiết câu chuyện Chàng cơ trưởng, cùng với kết cục cuối cùng của nó, vì tôi thấy câu chuyện chưa kết thúc. Có phải vì bảo mật cho nên tổng giám Trần cố ý giữ lại nửa sau.

- Đúng thế.

Trần Thuật ngớ người, giờ y mới nghĩ tới chuyện này, nếu mà tác phẩm đã hoàn thành thì y cũng gửi hết luôn, giờ mới hiểu làm vậy là không khôn ngoan, không có ý thức bảo mật:

Đây là chuyện bình thường, Tiêu Phẩm Thanh lại hỏi:

- Không biết phần kết thúc tổng giám Trần có suy nghĩ thế nào?

- ...

Trần Thuật cầm cốc cà phê lên, cà phê còn quá nóng nên chỉ có thể nhấp từng ngụm nhỏ, dùng lưỡi cảm thủ vị đắng sau thành ngọt của nó. Câu hỏi này làm khó Trần Thuật, y chuẩn bị hai kết cục, một là người có tình thành quyến thuộc, nam nữ chính sống hạnh phúc bên nhau. Một kết cục khác là máy bay của nữ chính gặp phải tai nạn hàng không giống chiếc MH 370, biến mất ở Ấn Độ Dương, nam chính đợi cả đời không đợi được người yêu quay về, kết thúc trong bi kịch.

Cả hai kết cục đều có ưu nhược điểm riêng, y chưa biết dùng cái nào.

Thấy Trần Thuật trầm mặc , Tiêu Phẩm Thanh lần nữa tự cho mình thông minh, gật gù:

- Tôi hiểu, tôi hiểu ... Chúng ta không bàn kết cục nữa, vậy bàn nội dung chúng tôi thu được, vậy không thành vấn đề chứ?

Ài, anh đừng tự biên tự diễn thế có được không, bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi, tôi còn chưa nói gì cơ mà, có điều người ta chủ động đề xuất không bàn tới vấn đề kết cục, Trần Thuật tất nhiên là cao hứng.

Để tỏ ra mình chuyên nghiệp một chút, thong thả nói:

- Không thành vấn đề, biên tập Tiêu muốn tìm hiểu vấn đề gì, tôi nhất định giải đáp chi tiết.

Vì thế hai người thảo luận quanh chủ đề tác phẩm, nhanh chóng có được tiếng nói chung, thảo luận rất hăng say.

Đợi tới khi Tiêu Phẩm Thanh nắm hết được bộ khung câu chuyện và đường lối phát triển của nhân vật thì cà phê cũng đã nguội, có điều tâm tư hắn không ở cà phê nữa:

- Tổng giám Trần, truyền thông Đông Chính chúng tôi ...

Định mở màn theo thói quen nhưng nhớ ra câu này không dùng với Trần Thuật được, sửa lời:

- Phòng văn học chúng tôi rất thích kịch bản này, hi vọng có thể hợp tác với tổng giám Trần.

- Đó là vinh hạnh của tôi.

Trần Thuật cố áp kích động muốn nhảy cẫng lên reo hò “mình sắp nổi tiếng rồi, sắp giàu to rồi”, trả lời bình đạm:

- Phòng văn học sẽ chỉ trao đổi với anh về phương diện nội dung, còn về mua bản quyền đã có phòng bản quyền phụ trách, tôi nghĩ bọn họ sẽ sớm gặp anh.

Tiêu Phẩm Thanh thầm bình luận, tiếng đồn không ngoa, chàng trai này không tầm thường, còn trẻ mà đã lão luyện như vậy rồi:

- Được, nếu điều kiện thích hợp, tôi rất sẵn lòng đem kịch bản Chàng cơ trưởng cho công ty thao tác.

Trần Thuật biểu thị lòng trung thành với công ty:

- A, thế thì tốt quá rồi.

Tiêu Phẩm Thanh gật gù, xong rồi, không lo kịch bản bay sang nhà khác nữa:

- Nói một câu ngoài chủ đề, giả như kịch bản này được công ty mua, anh muốn nữ nghệ sĩ nào của công ty đóng vai chính, Khổng Khuê hay Tô Âm.

Điều này không phải nghĩ, Trần Thuật kiên định đáp:

- Khổng Khuê.

- Ha ha ha, tôi hiểu ròi.

Trần Thuật thì chẳng hiểu gì cũng cười theo, lòng thầm chửi, cái thằng cha này làm sao lại cười quỷ dị như thế.

Đúng như lời Tiêu Phẩm Thanh nói, hai người bọn họ tranh thủ thời gian bàn bạc vào buổi trưa, tới buổi chiều Lý Kim Long người phụ trách phòng bản quyền tới tìm.

Lý Kim Long từ chỗ Tiêu Phẩm Thanh biết được thân phận thực sự của tác giả Chàng cơ trưởng, cho nên ngay trong giờ làm tới bái phỏng Trần Thuật.

Hai bên đều có thành ý hợp tác, hơn nữa kịch bản còn chưa mua được mà mà hai nữ minh tinh đầu bảng là Khổng Khuê và Tô Âm đều chú ý, thậm chí là tranh đoạt kịch bản, thế nên nhất định phải có được kịch bản.

Đây là chuyện chưa từng có.

Lý Kim Long không quá quan tâm, với hắn mà nói, chỉ cần lấy được bản quyền, còn về phần do ai diễn nữ chính, không phải chuyện hắn cần nghĩ.

Nếu hắn không có được bản quyền, thế thì phải chuẩn bị đón nhận lửa giận từ hai bà cô tổ đó. Đặc biệt là Khổng đại tiểu thư, phòng văn học và phòng bản quyền đã tiến cử vô số kịch bản rồi, đều bị cô phủ quyết hết, khiến cho hơn một năm qua cô không có bộ phim nào, giờ khó lắm mới nhìn trúng một kịch bản, phòng bản quyền tuột khỏi tay ... Ai mà gánh nổi trách nhiệm.

Cho nên hai người mau chóng đạt thành hiệp nghị.

Lý Kim Long hớn hở quay về soạn thảo hợp đồng, Trần Thuật vẫn ngồi sau bàn làm việc cảm giác như trong giấc mộng.

Từ lúc gửi kịch bản cho Khổng Nhược Khuê đến khi hoàn thành giao dịch, tổng cộng chỉ mất có ba ngày.

Trong ba ngày bán được một kịch bản, với người mới như Trần Thuật mà nói thật khó tưởng tượng.

Mặc dù không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện đó chắc chắn là Khổng Nhược Khuê, bảo sao có câu, trong triều có người làm quan dễ làm việc, bên trên có người dễ thăng tiến.

Cám ơn chân to.

Nghĩ tới chân to, Trần Thuật lấy di động nhắn tin cho Khổng Nhược Khuê :“Kịch bản đã bán rồi.”

“Thê sao, chúc mừng anh.” Khổng Nhược Khuê trả lời rất nhanh.

“Tôi không biết phải cám ơn cô thế nào?”

“Lấy thân báo đáp.” Khổng Nhược Khuê trả lời bằng bốn chữ kinh điển.

Trần Thuật há mồm, sau đó nuốt nước bọt, đừng đùa chứ, đùa thế này nguy hiểm lắm đấy, rất khơi gợi trí tưởng tượng đấy, cô có biết không nên trêu đùa định lực của nam nhân không hả?

Trả lời thế nào bây giờ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)