Vương Thiều suýt nữa còn tưởng là hết hi vọng rồi chứ, Khổng Nhược Khuê vốn ít tiếp nhận lịch trình, giờ lại thời gian dài không đóng phim, cô gặp áp lực lớn, không chỉ bất lợi về dư luận khi nhiều kẻ ý đồ không tốt, thừa cơ nói Khổng Nhược Khuê kênh kiệu làm cao, cùng đủ loại tin đồn bậy bạ, phía thương hiệu quảng cáo cũng gây sức ép, rồi cả cao tầng công ty, khi cô gần như không chống đỡ nổi tiếng thì Khổng Nhược Khuê có kịch bản vừa mắt, lại chẳng kích động:
- Gửi đi, tôi cùng Khổng Khuê thảo luận kịch bản này.
Tiêu Phẩm Thanh gãi đầu gãi tai lúng túng:
- Nhưng mà chị Thiều ... Kịch bản này còn chưa mua, e là …
- Không sao cả, cứ gửi cho Khổng Khuê xem trước, nếu như cô ấy thích, bất kể thế nào các anh cũng phải mua về cho tôi.
Ngữ điệu Vương Thiều trở nên nghiêm khắc:
- Còn nữa, tôi nói trước, kịch bản này nếu được Khổng Khuê nhìn trúng, các anh không được đưa cho nghệ sĩ khác.
Nghe lời này, mấy người trong phòng văn học bất an, giờ bản quyền còn ở trong tay người khác, ai biết có thể mua được không?
Chưa nói chuyện đó, dù mua về, phòng văn học bọn họ làm sao có thể quyết định giao kịch bản này cho vị “gia” hoặc “tỷ” nào diễn? Khổng Khuê tuy là nhất tỷ của Đông Chính, nhưng vẫn còn một nữ nghệ sĩ khác danh tiếng đỉnh thịnh, lại được lòng cao tầng. Nếu cô ấy cũng điểm danh muốn kịch bản này, đám nhân vật nhỏ bọn họ sao có thể quyết?
Đợi Vương Thiều cầm kịch bản Ngài cơ trưởng đi rồi, Tiêu Phẩm Thanh và các đồng nghiệp nhìn nhau:
- Tôi phải gọi cho tác giả ngay, ngàn vạn lần không thể để người ta bán cho nhà khác.
Đợi khi hắn mở hòm thư ra mới phát hiện, tác giả này không để lại bất kỳ phương thức liên hệ nào, bất đắc dĩ đành gửi email, ngôn từ hết sức khẩn thiết muốn gặp mặt nói chuyện với tác giả.
……. ……
- Thái độ của phía Lệ Tư Vũ thế nào?
Trần Thuật hai tay đan vào nhau, ngón tay dài gõ mu bàn tay rất có tiết tấu hỏi:
Từ hội nghị thảo luận lần trước, Trần Thuật đề xuất Khổng Nhược Khuê rút khỏi tiết mục bắt cặp với Lệ Tư Vũ, phòng kế hoạch mấy ngày qua xử lý việc này, nhưng thay về rút khỏi tiết mục, Lạc Kiệt muốn chứng minh tính chính xác của mình, kiên trì giữ lịch trình này, đâm ra sinh rắc rối không đáng. Không chỉ trao đổi nói khó với tổ tiết mục Niềm vui mỗi ngày, còn phải giải thích với phía Lệ Tư Vũ. Phía tổ sản xuất thì không thành vấn đề, vốn bọn họ lấy độ nổi tiếng và hình tượng thích hợp chia cặp, nếu mà nghệ sĩ có ý tưởng riêng, bọn họ cũng vui vẻ hợp tác.
Còn phía Lệ Tư Vũ thì lại không dễ giải quyết, bất kể thế nào cũng khiến lòng người ta sinh khúc mắc, thậm chí là gây thù oán. Vì sao cô không muốn bắt cặp với tôi, cô nghĩ cô nổi tiếng hơn tôi hay là có hình tượng tốt hơn tôi.
Trần Thuật là người đề xuất ra, cho nên trong lòng luôn chú ý tới việc này, lo tổ tuyên truyền không xử lý tốt, khiến sinh mâu thuẫn nghệ sĩ, thậm chí xung đột giữa các công ty.
Nếu như thế, tổng giám Lạc không ngần ngại ném mình ra gánh tội.
- Lệ Tư Vũ không nói gì cả.
Lâm Trác Biệt mặt méo xẹo, rõ ràng chuyện này giải quyết chẳng hề thuật lợi:
- Người quản lý của hắn nói không ít lời khó nghe.
- Ủa khuất mọi người rồi ...
Trần Thuật nhìn mấy đồng nghiệp tổ tuyên truyền vỗ về:
- Ủy khuất một chút thì không thành vấn đề ...
Lâm Trác Biệt để bụng chuyện này lâu rồi, nhân cơ hội nói ra:
- Lệ Tư Vũ không phải là lựa chọn tốt nhất sao? Hắn là nghệ sĩ nổi tiếng nhất phía khách nam, hơn nữa hình tượng tốt, fan có độ trung thành cao, Khuê tỷ phối hợp với hắn cực tốt. Giờ đổi thành Trương Hòa, độ nổi tiếng kém xa Lệ Tư Vũ.
- Khổng Khuê không thiếu chút độ nổi tiếng đó, cô ấy cũng không để ý tới cái đó.
Trần Thuật phủ quyết lối suy nghĩ này:
- Tuyên truyền kiểu tình lữ chỉ có thể thu hút ánh mắt khán giả nhất thời, sức nóng sẽ mất đi rất nhanh, lại tổn hại tới hình tượng của cô ấy. Với tính cách của Khổng Khuê, cô ấy thích dùng tác phẩm và diễn xuất để chinh phục khán giả hơn là dùng thủ đoạn duy trì độ nóng.
Cái này không ai phản đối được, Khổng Nhược Khuê mà để ý tới độ nổi tiếng thì đã không quá kén chọn như vậy, cô tùy tiện tham gia show giải trí đang hot là đủ, nhưng đại tiểu thư này từ chối gần hết tiết mục.
Với lại sự kiện gần đây là một minh chứng, một fan Khổng Nhược Khuê và Bạch Khởi Nguyên vẫn đang chửi nhau ỏm tỏi, thậm chí fan Bạch Khởi Nguyên hết chửi cô lẳng lơ lại chửi cô dựa hơi lấy tiếng, ăn cháo đá bát.
Nghệ sĩ bị chửi là bình thường, nhưng ai mà thích, tránh được cũng tốt.
Không ai ý kiến gì, Trần Thuật lại nói:
- Đưa tư liệu Trương Hòa cho tôi xem.
Lâm Trác Biệt lòng trầm xuống, nhưng không dám không nghe, lòng có chút lo lắng:
- Tổng giám Trần, phía tổ tiết mục đã xác định phương án cuối cùng, sợ không tiện đổi người nữa đâu.
- Tôi biết, không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn xem thôi.
- Vâng, vâng.
Lâm Trác Biệt rất sợ vị tổng giám “đanh đá” này lại yêu cầu đổi người lần nữa, thế thì bọn họ kẹp giữa hai vị tổng giám, chỉ còn cách quỳ xuống gọi tổ tiết mục là cha thôi.
- Phương án sửa đổi cuối cùng cũng hoàn thiện rồi ạ, bao gồi cả chụp ảnh trang bìa với phong cách cổ trang cũng đã thảo luận xong với studio ảnh.
- Làm tốt lắm, cứ thế chấp hành.
Trần Thuật gật đầu:
Mấy đồng nghiệp tổ tuyên truyền đứng lên, cung kính chào Trần Thuật rời đi.
Trần Thuật mấy lần liền đối đầu với Lạc Kiệt, không những không gặp kết cục như phó tổng giám cũ lại khiến hắn phải nhường ra mảng tân truyền thông, thêm nữa có vị Đại tiểu thư Khổng Khuê đích thân tham gia tiệc liên hoan chống lưng, chỉ cần không phải là người ngu ngốc đều không muốn đắc tội với y. Không thấy tổng giám Lạc cũng không thể làm gì à?
Vì thế dù không phải là mảng do Trần Thuật quản lý, tổ tuyên truyền vẫn tới báo cáo tiến độ.
Đợi tất cả đi rồi Trần Thuật mới mở xem thông báo, có hai thư điện tử mới.
Một là hóa đơn thẻ tín dụng ngân hàng, một không ngờ là của “Phòng văn học Tuyền thông Đông Chính.”, tức thì hồi hộp run tay.
- Bọn họ có câu trả lời nhanh thế sao?
Trần Thuật bất ngờ lắm, trước kia y tìm hiểu rồi, phòng văn học phía Hoa Mỹ mỗi ngày cũng thu được hàng trăm tác phẩm, đọc không xuể, dồn ừ rất nhiều, hẳn là phía Đông Chính cững không thể kém hơn.
Đại đạo chi giản.
Câu nói này có nghĩa là gì? Tức là đạo lý càng lớn càng đơn giản, lựa chọn càng lớn càng đơn giản.
Ví như, từ chối.
Trần Thuật có dự cảm không lành, giả sử bọn họ đọc tác phẩm của mình, nếu thấy sử dụng được phải qua thảo luận rồi mới trả lời, ít nhất phải năm ba ngày đi, giờ trả lời nhanh như thế thì chỉ có một khả năng thôi.
Bị người ta từ chối rồi.
Rất bình thường, bao nhiêu người gửi kịch bản tới như thế mà, mình lại là lần đầu.
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị cho kết quả tốt nhất, đã làm công tác tư tưởng cho bản thân, nhưng bị Khổng Nhược Khuê khéo léo từ chối, lại thêm bị tổ văn học phủ nhận, Trần Thuật rất thương cảm.
Ai mà muốn bị từ chối?
À, kỳ thực cũng có, ví như khi y muốn mời Thang Đại Hải và Lý Như Ý ăn cơm, nếu bị hai người họ thẳng thừng từ chối, Trần Thuật sẽ nhảy cẫng lên reo hò.
Đỡ tốn tiền, quá tốt.
Thời gian qua bị đả kích đủ đau rồi, trái tim Trần Thuật cũng cứng rắn hơn, lick vào lá thư.
Khá dài, song chỉ cần xem vài chữ thôi là y đoán được dụng ý của đối phương, dù gì cũng là tác giả mà, thế nên mắt mới trố ra.