Nhưng một từ khóa lại liên tục ba ngày đứng top 1 hot search.
“Tôi không yêu đương gì hết!”
Phát ngôn đầy cá tính của Khổng Nhược Khuê chỉ mấy ngày đã tràn lan khắp ngõ ngách, trở thành trend trong giới trẻ, thành tuyên ngôn hùng hồn của giới độc thân, thậm chí một số minh tinh đang vướng phải scandal tình ái cũng chia sẻ bài viết của Khổng Nhược Khuê, thay cho câu trả lời của mình.
Đứng trước làn sóng mạnh mẽ này đám Bạch Gia Trang fan của Bạch Khởi Nguyên đành rút lui không dám Khổng Tước fan Khổng Khuê đang sĩ khí ngút trời, đành quay về tự an ủi nhau “nằm im cũng trúng đạn.”
Văn phòng nhỏ hướng phía đông tầng 11 tòa nhà Đông Chính.
Trước mặt là cốc trà vừa mới pha, hơi nóng vẫn còn bốc nghi ngút.
Trần Thuật ngây ra nhìn hàng chữ trên di động “Gửi kịch bản tới phòng văn học.”
Chỉ có mấy chữ thôi, nội dung hết sức rõ ràng nhưng Trần Thuật xem đi xem lại nhiều lần, xem từ lúc ở tàu điện ngầm xem tới lúc vào văn phòng.
Tin nhắn này thu được lúc sáu giờ hơn, khi ấy Trần Thuật vừa mới chạy bộ từ trường đại học về.
Trần Thuật không biết Khổng Nhược Khuê cả đêm không ngủ hay là vừa mới thức dậy, y thiên về cái đầu, vì dựa vào độ dài của kịch bản này phải xem mấy tiếng mới hết.
Hơn nữa Trần Thuật tin Khổng Nhược Khuê đã thực sự xem qua kịch bản này, dù sao, cô ấy yêu cầu kịch bản, nhưng không xem mà trực tiếp ném cho phòng văn học ... Thế chẳng phải thiếu tôn trọng người ta sao?
Nhưng cô ấy làm vậy có ý gì?
Nếu như Khổng Nhược Khuê thực sự nghiêm túc xem kịch bản này, xem từ lúc mình gửi, xem tới lúc trời sáng mới gửi tin nhắn cho mình, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Khổng Nhược Khuê thực sự quan tâm tới kịch bản này, nhận được một cái là xem ngay, xem cho tới khi không xem tiếp được nữa.
Khó khăn lắm cô ấy mới kiên trì xem xong, thấy kịch bản này kém quá xa so với kỳ vọng của cô, lại ngại không muốn nói với mình kịch bản quá kém, tôi không dùng. Vì thế gửi cho y tin nhắn này.
Trần Thuật biết quy trình của công ty điện ảnh, kịch bản phả qua phòng văn học, được phòng văn học thẩm hạch mới có thể quyết định có lập hạng mục không? Kịch bản qua rồi mới tới vấn đề trù bị chỉnh thể tiếp theo.
Đương nhiên, những nghệ sĩ có thứ hạng trong công ty có quyền lựa chọn những kịch bản tốt, hoặc là tìm kiếm những kịch bản ở bên ngoài.
Nếu như Khổng Nhược Khuê nói một câu, tôi muốn diễn kịch bản này, e là cả Đông Chính vì cô mà lập hạng mục.
Nhưng cô ấy lại bảo mình gửi kịch bản cho phòng văn học.
“Rốt cuộc là thông qua hay từ chối mình?” Trần Thuật bị dằn vặt nửa ngày trời, nhưng y nghiêng về khả năng sau hơn.
Cần gì phải thế chứ, mình đâu phải là người yếu đuối tới mức không chịu nổi đả kích. Cho dù nói với bản thân như vậy, Trần Thuật không tránh khỏi thất vọng, vì kịch bản này mà y chuẩn bị rất lâu, đọc vô số tài liệu, vì nó trút không biết bao nhiêu thời gian tâm huyết, hao phí rất nhiều tinh lực.
Trước đó còn bị Lăng Thần trách móc, nói y còn thích kịch bản này hơn mình.
“Có lẽ mình không có thiên phú sáng tác?” Trần Thuật nghĩ, hay là mình bỏ lý tưởng này đi, tập trung vào sự nghiệp thôi.
Nhưng mình thực sự thích viết, thực sự thích sáng tác.
Nghe nói kịch bản đầu tiên giống mối tình đầu đều không có kết quả, không thể dùng được, có những người làm biên kịch viết mười mấy năm không được kịch bản tốt ... Mình chỉ mới viết lần đầu thôi mà, vậy mà đã nản chí rồi, đúng là vô dụng. Trần Thuật an ủi mình vài câu, thế là trong lòng liền dễ chịu hơn rất nhiều.
Y là một nam nhân rất dễ lừa.
Đến ngay cả bản thân y còn lừa được chính mình.
Mặc dù biết sinh cơ đoạn tuyệt, hi vọng mỏng manh, Trần Thuật vẫn mở máy vi tính, tìm email của phòng văn học, đem kịch bản của mình gửi cho họ.
Ai bảo Khổng đại tiểu thư là cái chân to của mình.
Phòng văn học Tập đoàn truyền thông điện ảnh Đông Chính nằm ở tầng 5 phía tây tòa nhà.
Tiêu Phẩm Thanh là một biên kịch của phòng văn học, mỗi ngày hắn phụ trách thẩm hạch lượng lớn bản thảo.
Bản thảo này tới từ ba nguồn, một là trong nội bộ phòng văn học, bọn họ căn cứ vào tình hình thị trường, bên trên đưa ra một chủ đề, phía dưới dựa vào chủ đề đó mà tiến hành sáng tác. Hai là một số biên kịch hợp tác dài hạn gửi tới, đương nhiên, những biên kịch này thành danh đã lâu, số lượng không nhiều, chậm bản thảo nghiêm trọng, song chát lượng khả quan, cũng là đối tượng quan tâm trọng điểm của công ty.
Nguồn thứ ba chính là người yêu văn học gửi qua hòm thư của công ty, lượng bản thảo cực lớn, nhưng đại đa số đều là rác, không thể dùng được.
Tiêu Phàm Thanh tới chỗ làm theo thói quen việc đầu tiên là mở hòm thư nhận bản thảo, nhìn danh sách lá thư mới dài tới vài trang, tháo kính ra dụi mắt, không vội đọc mà đi pha một cốc cà phê lớn, uống vài ngụm lấy tinh thần rồi bắt đầu công tác vất vả này.
Nếu là kịch bản không cách nào dùng được Tiêu Phẩm Thanh trực tiếp đem câu trả lời chính thức đã được soạn sẵn dán vào, sau đó gửi trả.
Bản thảo cần sửa thì hắn viết ý kiến sửa đối phía sau, đợi đối phương gửi lại bản thảo mới.
Nếu như là bản thảo sáng tạo, nhân vật lẫn câu chuyện đều xuất sắc, Tiêu Phẩm Thanh sẽ coi trọng, phòng văn học sẽ tổ chức một buổi thảo luận nội bộ, giả sử kịch bản này có giá trị quay phim, phòng bản quyền sẽ liên hệ với tác giả, tiến hành thương thảo mua bản quyền.
Mặc dù sớm có tâm lý có chuẩn bị tâm lý, hắn vẫn bị đại đa số bản thảo tồi tệ kéo tụt cả tinh thần xuống, nhiều lần muốn đấm thẳng vào màn hình muốn tóm tác giả kia mà quát vào mặt, đây là thứ bại não gì vậy.
Công việc này đôi khi là một sự hành hạ trí óc của người ta.
( Chàng cơ trưởng), Tiêu Phẩm Thanh nhìn tên tác phẩm, theo kinh nghiệm liền biết đây là tác phẩm đáng đọc.
Một kịch bản thành công phải có một cái tên khiến người ta chú ý.
Nếu anh mà tùy tiện lấy mấy cái tên như Hoa Dại, Không Tiện Nói, Dòng Suối, rất khó mà thu hút được sự chú ý của người khác, như thế cho dù là nội dung không tệ đi chăng nữa, ngay từ đầu đã không thu hút được người xem.
Nhưng nếu như nội dung mà ưu tú tới mức độ nghịch thiên thì lại là ngoại lệ, ví dụ như lần đầu tiên nhìn thấy tên phim Mulholland Drive, anh có biết nó có ý gì không, muốn đại biểu nội dung gì không?
Còn ( The godfather) , ( Iron man), ( Spider man), những cái tên đó làm người ta nhìn một cái biết chủ đề và nội dung câu chuyện.
Hiển nhiên đây là một kịch bản viết về cơ trưởng, đề tài thời thượng, khá được yêu thích.
Tiểu Phẩm Thanh vỗ vỗ má cho tỉnh táo lại, sau đó mở ra xem ...
- Phẩm Thanh, đi ăn cơm thôi.
Tới giờ ăn trưa, đồng nghiệp trong phòng gọi, Tiểu Phẩm Thanh bực mình xua tay xùy xùy mấy tiếng ý bảo đừng làm phiền, mắt nhìn màn hình, tay mở ngăn kéo, lấy ra cái bánh quy ăn cho đỡ đói.
Do đặc thù nghề nghiệp, bọn họ chuẩn bị sẵn khá nhiều lương thực dự trữ.
Suốt cả buổi trưa, Tiêu Phẩm Thanh say mê trong kịch bản này, xem tới quên hết mọi thứ xung quanh.
Xem liền một lèo tới tời hết giờ làm.
Chẳng ai quá để ý, giờ tăng ca thành loại văn hóa rồi, đặc biệt là phòng văn học bọn họ, tăng ca còn đều hơn cơm bữa.
Xem xong rồi, Tiêu Phẩm Thanh chân tay khua khoắng, sau đó kích động gửi tin nhắn cho tiểu tổ thảo luận, yêu cầu mọi người tới phòng họp.
Kịch bản Chàng cơ trưởng được phát cho cả tổ, để mỗi người có thời gian tìm hiểu kịch bản.
- Phù ...
Tiêu Phẩm Thanh thở ra một hơi dài thỏa mãn, giống như vừa ăn một món ngon no nê vậy, cuối cùng cũng gặp được một kịch bản không tệ? Nếu như được thẩm hạch thông qua thì đó là thành tích công tác của mình.
Trong phòng hội nghị, đợi thành viên tiểu tổ đông đủ, Tiêu Phẩm Thanh tuyên bố cuộc họp bắt đầu:
- Kịch bản Chàng cơ trưởng mà tôi gửi cho mọi người, tất cả xem qua chưa?
- Xem rồi.
Đáp lời trước tiên là bà chị già Tôn Lệ, tay cầm kịch bản vừa được in ra:
- Văn bút quá non nớt, nhưng cách viết mới mẻ, cả tuyến chuyện lẫn tuyến tình cảm đều rất có cảm giác.
- Tôi thì thấy nội dung câu chuyện chưa đủ, quá đơn giản, khó mà đủ để quay thành bộ phim 10 tập.
- Tôi thấy dùng được, nội dung đúng là còn sơ sài, ăn điểm ở chỗ người xem dễ nhập vào nhân vật, nội dung ít thì chúng ta hoàn thiện thêm. Đề tài này viết không quá nát là dùng được.
Lão Thái gật gù:
- Đề tài cơ trưởng này dù trong hay ngoài nước đều được ưa thích.
Đợi tất cả phát biển xong, Tiêu Phẩm Thanh cũng tự tin hẳn, hắn đã biết tác phẩm này có thể thông qua mà:
- Tôi sở dĩ tán thưởng Chàng cơ trưởng, chủ yếu là nhờ ba nguyên nhân. Thứ nhất là lựa chọn chủ đề, như anh Thái nói, viết về chủ đề này, cơ bản là có thể dùng, ví như Top Gun của Hollywood hay Bay lên bầu trời của chúng ta đều rất được yêu thức, một đám tuấn nam mỹ nữ mặc đồng phục hàng không chỉ cần bước đi thôi là thu hút được người xem rồi.
- Thứ hai vì câu chuyện và tình cảm, như chị Tôn nói, có thể nhìn ra được văn bút của tác giả còn non, rất nhiều chỗ xử lý không được nhuần nhuyễn, nhưng mới mẻ, điểm sáng rất nhiều. Vì chưa bị ảnh hưởng bới kiểu thông tục của thị trường.
- Thứ ba là cảm giác, chúng ta đều làm làm biên kịch, đều biết rằng đại bộ phận nhân vật ở phim thị trường bây giờ đều được set up cực kỳ tồi tệ. Không có đủ câu chuyện và tình cảm bổ trợ cho nhân vật, nhân vật từ đầu tới cuối không có sự phát triển, quá một màu. Còn trong câu chuyện này, mỗi nhân vật đều hết sức sống động, ví như nữ chính, dù hiền lành, lại có chút tính con buôn, nhưng cô ấy từng chút từng chút một thay đổi, trở nên ưu tú hơn, nhưng ưu tú không có nghĩa là trở nên hoàn mỹ. Chàng cơ trưởng không xử lý như vậy, nữ chính ưu tú hơn, dục vọng cũng theo đó mà lớn hơn, ý chí tiến thủ hơn, giúp đỡ cho nam chính càng trở nên thành thục. Sau đó lại dứt khoát rời bỏ nam chính, theo đuổi ước mơ của mình, khiến người ta xúc động. Trong kịch bản này, nữ chính còn xuất sắc hơn cả nam chính, ôn nhu, hi sinh mà không thiếu phần mạnh mẽ, cá tính, rất phù hợp với không khí thời đại.
Tiêu Phẩm Thanh nhìn quanh:
- Cho nên tôi kiến nghị mua bản quyền của Chàng cơ trưởng, ý kiến mọi người ra sao.
- Đồng ý.
- Rất đáng mua.
- Chỉ cần sửa lại một chút, đây là kịch bản sáng giá.
Toàn phiếu thông qua.
Bọn họ viết một báo cáo phân tích ưu thế của kịch bản, giao cho phòng bản quyền thao tác, khi đó đã là 5 giờ sáng rồi.
Ngày hôm sau Tiêu Phẩm Thanh ngáp ngắn ngáp dài mang cái đầu ổ gà tới công ty, quản lý của Khổng Nhược Khuê đã tới phòng văn học.
Vương Thiều là nhân viên lâu năm của công ty, từng làm quản lý nhiều nghệ sĩ, bằng cấp cao, để cô làm quản lý cho Khổng Nhược Khuê từ ngày đầu vào công ty thể hiện sự coi trọng của Đông Chính với Khổng Nhược Khuê ra sao, Khổng Nhược Khuê không làm người ta thất vọng trở thành đại minh tinh đồng thời khiến Vương Thiều thành quản lý quyền lực, cô tới phòng văn học, tất nhiên được mọi người tôn trọng và hoan nghênh.
- Chị Thiều, hôm nay sao lại tới chỗ tôi.
- Chị Thiều, có phải Khuê tỷ đã nhìn trúng kịch bản gì rồi không? Chị nói một tiếng thôi, muốn cái nào có cái đó.
- Khuê tỷ rốt cuộc muốn một kịch bản thế nào? Chúng tôi sắp bị bên trên ép muốn điên rồi, nói chúng tôi không có được kịch bản tốn là vì làm việc chưa đủ tốt.
Người phòng văn học xúm quanh Vương Thiều, mỗi người một câu, vẻ mặt kích động:
Vương Thiều mỉm cười chào hỏi bọn họ, cũng biết vì sự kén chọn của Khổng Nhược Khuê làm không ít người khổ sở:
- Lần này tôi tới chính là vì kịch bản mới của Khổng Khuê.
- Hả.
Mọi người đồng loạt kêu thành tiếng, mặc dù luôn hi vọng Khổng Nhược Khuê chọn một kịch bản của họ, nhưng thời gian trôi qua quá lâu hi vọng thành mong manh.
- Khuê tỷ rốt cuộc cũng có kịch bản mình thích rồi sao? Tạ ơn trời đất, ông trời mở mắt.
Tôn Lệ thở phào, cô sợ đến mức không dám đưa kịch bản cho Khuê tỷ nữa rồi:
Lão Thái hỏi vội:
- Rốt cuộc là kịch bản nào được Khuê tỷ nhìn trúng, có phải là kịch bản ( Hắc Oa) mà tôi gửi tuần trước không?
- Tốt rồi, phòng văn học chúng tôi rốt cuộc có thể thở phào rồi.
Vương Thiều nhìn Tiêu Phẩm Thanh:
- Phẩm Thanh, nghe nói các anh tìm được một kịch bản tên là Chàng cơ trưởng.
- Đúng thế.
Tiêu Phẩm Thanh tinh thần phấn chấn:
- Chị Thiều, có phải Khuê tỷ của chúng ta muốn diễn kịch bản này.
Vương Thiều gật đầu:
- Khổng Khuê rất hứng thú với đề tài này, cô ấy luôn muốn đóng vai nữ cơ trưởng ... Tôi cũng thấy nhân vật này rất hay, hơn nữa một nữ cơ trưởng trong bộ đồng phục mạnh mẽ, bất kể là fan nam hay fan nữ đều thích một Khổng Khuê như vậy.
- Đúng đúng, tôi cũng nghĩ thế.
Tiêu Phẩm Thanh gật đầu như gà mổ thóc, đây đúng là anh hùng sở kiến tương đồng, khi đọc kịch bản, hắn cũng liên tưởng Khổng Khuê mặc bộ đồng phục cơ trưởng sẽ soái tới mức nào:
- Tôi sẽ gửi kịch bản cho chị, chị đưa Khuê tỷ xem, tôi tin Khuê tỷ mà diễn vai này sẽ vô cùng xuất sắc.
Mặc dù là Tiêu Phẩm Thanh đào ra kịch bản này, nhưng nếu do nghệ sĩ hàng đầu của công ty là Khổng Khuê diễn, sức ảnh hưởng sẽ càng lớn, thành tích càng tốt, bọn họ càng dễ được thưởng lớn. Nếu là do minh tinh hạng hai hạng ba hoặc là do người mới diễn, dù có là kịch bản tốt, cũng chưa chắc bọn họ được có thành tích gì.
Kịch bản hay có thể thành tựu cho nghệ sĩ, nghệ sĩ giỏi cũng có thể thành tựu cho một kịch bản.