Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 63:

Chương Trước Chương Tiếp

- Chuyện gì không thể làm trên lớp lại có thể làm ở thao trường?

Khổng Nhược Khuê chắp tay sau lưng, quay sang nhìn Trần Thuật, giọng tò mò:

Câu hỏi này thiếu chút nữa làm Trần Thuật trượt chân ngã, hỏi thật đấy à, cô không biết thật sao, may mà y tài hoa hơn người, tư duy nhạy bén, chỉ đám đông ngồi giữa sân:

- Đàn ghita.

Khổng Nhược Khuê nghiêng đầu sang, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt ngây thơ:

- Nếu như có thể làm ở trên thao trường, vì sao hội sinh viên lại chạy tới chỉnh đốn.

Trần Thuật càng lúc càng thấy khó ăn nói, như sợ nói một câu không thỏa đáng làm vấy bẩn linh hồn tinh khôi:

- ... Có lẽ vì họ hát quá khó nghe cho nên bị người ta tố cáo gây phiền nhiễu.

Khổng Nhược Khuê “ồ” một tiếng gật gù:

- Té ra là như thế à ... Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng bọn họ ra thao trường làm chuyện xấu hổ cấm trẻ em cơ, vậy là chỉ đánh đàn.

Trần Thuật vỗ trán, té ra mình mới là người ngây thơ ở đây.

Lúc này mấy cán sự hội sinh viên cầm đèn pin chiếu tới, ánh sáng mạnh làm hai người che mặt.

Trần Thuật lập tức bước tới chắn trước Khổng Nhược Khuê, quát:

- Làm cái gì thế hả, chiếu mù mắt người ta rồi.

Đèn pin chiếu tới, xuất hiện khuôn mặt như hoa như ngọc, trong bóng tối đột nhiên có một vẻ đẹp đoạt hồn phách con người như thế, khiến người ta có cảm giác như quỷ mị xuất hiện ở nhân gian, chấn động mười phần.

Đẹp tới mức làm người ta nín thở.

Chỉ là bị Trần Thuật quát một tiếng, ánh đèn pin bất giác hạ xuống, không dám chiếu vào Khổng Nhược Khuê và Trần Thuật nữa.

- Đừng chiếu vào mắt người ta.

Một cán bộ sinh viên nhắc:

- Vâng.

Mấy người kia tiếc nuối gật đầu, vừa rồi mới chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta rung động, không biết trong trường còn có nữ thần thế này lưu lạc:

- Về nghỉ sớm đi.

Cán bộ hội sinh viên đi tới vỗ vai Trần Thuật, ghé vào tai y nói nhỏ:

- Nhắc người anh em một câu, đang kỳ kiểm tra, vài chuyện không thể làm ở đây. Cổng phía đông của trường có nhà khách Bạch Vân, giá rẻ lắm, điều kiện không tệ, mới mở, đang ưu đãi ...

Trần Thuật nháy mắt:

- Người anh em từng trải thật, cám ơn nhé.

- Anh em với nhau mà ...

Cán sự hội sinh viên vẫy tay:

- Đi đi, muộn rồi không còn phòng đâu, đi đây.

Nói xong đám sinh viên đi về phía khán đài xi măng ngoài thao trường, đó mới là khu thảm họa.

Đợi đám sinh viên đi xa rồi Khổng Nhược Khuê thò một ngón tay ra khẽ chọc tay Trần Thuật:

- Cậu ta lén lén lút lút nói gì bên tai anh thế hả?

- Cậu ta bảo chúng ta về sớm đi, lát nữa sẽ đóng cửa.

Khổng Nhược Khuê nổi giận:

- Nói linh tinh, rõ ràng cậu ta nói ở ngoài cổng trường mới mở nhà khách Bạch Vân, điều kiện không tệ.

Trần Thuật thật đúng là không còn gì để nói với cô gái này nữa, hình tượng nữ thần đổ vỡ ầm ầm:

- Cô nghe thấy hết rồi, vì sao còn hỏi:

- Tôi muốn thử xem anh có phải là người thành thật hay không?

Khổng Nhược Khuê hậm hực:

- Hừm, bạn Trần Thuật, không ngờ rằng nhân phẩm của bạn có vấn đề lớn.

Gặp phải chuyện kiểm tra này, Trần Thuật liền muốn kết thúc sớm chuyến tham quan trường học, đưa Khổng đại tiểu thư về. Dù sao cho dù cô không phải là đại minh tinh, cùng cô gái xinh đẹp thế này đi trong trường, nguy hiểm không khác gì ôm quả bom trong người.

Trần Thuật muốn sớm xử lý quả bom này.

Trời ơi, còn giấc mộng thành danh của y nữa chứ.

- Chúng ta về đi, có khi lát nữa cổng sẽ khóa đấy.

Trần Thuật khuyên:

Khổng Nhược Khuê nâng cổ tay lên nói:

- Tổng giám Trần, tôi đã nói rồi, anh cho rằng tôi chưa học đại học chắc? Còn chưa tới 10 giờ, sao trường có thể đóng cửa? Không được, buổi tối tôi ăn nhiều quá, phải tiếp tục tản bộ tiêu cơm. Nếu không đêm thịt mọc ra trên bụng, anh chịu trách nhiệm nhé?

- Thịt mọc ra trên người cô, sao lại bắt tôi chịu trách nhiệm chứ.

Trần Thuật cười khổ không thôi:

- Được rồi, chúng ta đi dạo thêm nửa tiếng nữa.

- Tổng giám Trần, anh quên ai là chân to rồi à? Anh nói về là về được sao? Tôi nói mới tính.

..... ....

- Khổng Khuê!

Sinh viên dùng đèn pin chiếu vào mặt Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê đột nhiên kêu lên:

- La Dương, cậu la hét cái gì thế hả? Giật cả mình.

Một sinh viên khác bực tức nói:

- Cô gái vừa nãy là Khổng Khuê.

La Dương kích động kêu lên:

- Tôi nói mà, làm sao mà quen như thế, cô ấy là Khổng Khuê, chính là Khổng Khuê.

- Cậu nằm mơ đấy là? Khổng Khuê sao có thể chạy tới trường chúng ta chứ?

- Đúng thế, tôi biết cậu treo ảnh Khổng Khuê đầu giường, song đừng thấy cô gái xinh đẹp nào cũng ảo tưởng là Khổng Khuê.

- Có điều cô gái đó đẹp thật, không biết ở khoa nào nhỉ? Chắc là bên khoa ngoại ngữ rồi, bên đó lắm mỹ nữ ...

- Đúng là Khổng Khuê mà.

La Dương tức giận, hắn là fan của Khổng Nhược Khuê, chẳng lẽ còn nhận nhầm thần tượng hay sao, lấy di động ra, vào mạng gõ hai chữ “Khổng Khuê”:

Tức thì vô số hình ảnh Khổng Nhược Khuê xuất hiện, hắn lấy ra hình ảnh cô bị chụp trộm hôm trước:

- Nhìn kỹ đi, ở ngoài đời cô ấy khác một chút, ôn nhu thân thiết hơn.

- Vãi ... Chẳng lẽ nào ...

- Không thể là thế nào, xem đi ... Tôi đã nghi rồi mà, cô ấy có thể ăn khuya ngoài đường thì cũng có thể tới trường ta đi dạo.

- Nữ thần của tôi!

- La hét cái gì, đi mau, họ chưa đi xa được đâu.

Khổng Khuê tới rồi.

Đám người hội sinh viên bỏ mặc nhiệm vụ, chạy thục mạng tới chỗ vừa mới gặp được cô.

Trần Thuật vốn muốn đưa Khổng Nhược Khuê về, nhưng vị đại tiểu thư này không muốn, chỉ đành đưa cô tới chỗ khác. Vừa rồi bị đám sinh viên kia chiếu đèn vào, tuy y kịp ngăn cản, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng bọn họ không nhận ra, nếu họ đột nhiên quay lại thì hết đường thoát.

- Đây là đâu?

Khổng Nhược Khuê chỉ một gian phòng sáng đèn:

- Đó là phòng âm nhạc.

Trần Thuật đặt tay lên môi xuỵt một tiếng:

- Nghe thấy không, có tiếng dương cầm đấy.

- Chúng ta tới xem sao.

Khổng Nhược Khuê kéo tay Trần Thuật, muốn đi tới đó:

- Không được, bên trong đó có người luyện tập.

- Không sao, nếu trong đó có người thì chúng ta chỉ ở ngoài thôi.

Thực sự không cưỡng lại được cái chân to này, hai người rón rén tới phòng âm nhạc thì một nữ sinh xinh xắn cầm điện thoại từ trong đi ra, đang cãi nhau dữ dội với người bên kia điện thoại, cho nên chẳng thèm để ý tới hai người bọn họ, đi xa dần.

Đèn trong phòng âm nhạc vẫn sáng, chiếc dương cầm đặt ở phía chính diện chưa đóng nắp.

Khổng Nhược Khuê đi tới ngồi xuống, vén tóc ra sau, mười ngón tay trắng trẻo thon dài đặt lên bàn phím.

Đồ rê mi pha son la si đô ...

- Chất lượng âm thanh không tệ.

Khổng Nhược Khuê hài lòng ngẩng đầu nhìn Trần Thuật:

- Anh thích nghe bài gì?

- Cô biết chơi dương cầm à?

- Thứ tôi biết nhiều lắm.

- Tôi không biết, nói tới các khúc dương cầm thì ...

Trần Thuật suy nghĩ:

- Tôi khá quen thuộc khúc Ánh trăng và Vũ khúc âm thanh mùa xuân của Beethoven ... Trước kia tôi có chiếc điện thoại đặt chuông là khúc nhạc này, có người gọi tới liền nghe thấy một đoạn.

- Vậy tôi đàn Vũ khúc âm thanh mùa xuân cho anh nghe.

Khổng Nhược Khuê nói xong ngồi thật ngay ngắn, tay đặt hờ lên bàn phím, ấp ủ tình cảm một chút, sau đó mười ngón tay lướt trên bàm phím, âm thanh như nước chảy tới tai Trần Thuật, tựa hồ đưa tay ra có thể bắt được con tinh linh xinh đẹp đang nhảy nhót.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)