Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 60: Chàng lọ lem trần thuật.

Chương Trước Chương Tiếp

Màn đêm chậm chạp buông xuống, đem cái ồn ào lẫn cái nóng bao phủ trong bóng tối bình thản và từng cơn gió đêm vi vu.

Trong quán mỳ nhỏ, Trần Thuật còn đang ôm tay nhăn nhó chưa kịp trả lời thì Lão Gia mặt đã tơi hơn hớn đi tới phía thiếu nữ đeo kính râm, cao hứng reo lên:

- Tiểu Khuê tới đấy à, sao không nói một tiếng? Chú đi lấy hoa quả cho cháu ăn trước.

Nữ vương đêm đen chớp mắt biến thành cô gái nhỏ, quay sang cất giọng trong trẻo làm nũng:

- Lão Gia, không cần đâu ạ, cháu không ăn hoa quả, cháu để bụng ăn món chú nấu cơ.

- Được được, lát nữa cháu ăn nhiều vào.

Đúng là một câu mát lòng, Lão Gia cười híp cả mắt:

- Chú muốn mời cháu ăn một bữa, nhưng mà không có số điện thoại, nên bảo thằng thối tha kia gọi điện mời cháu. Thằng này xưa nay không có duyên với con gái, chú cứ lo nó không có đủ thể diện cơ, không ngờ cháu lại tới thật.

Gì, nói như thể mình xưa nay ế sưng mặt ấy, người ta có bạn gái ... Mẹ nó, nghĩ tới chuyện này lại cáu, Trần Thuật nhiến răng bất mãn:

- Lão Gia, chú có tí nghĩa khí nào không thế? Cháu ngồi đây nửa ngày trời mà không có nổi cốc nước đã đành. Lợi dụng cháu xong định qua cầu rút ván à?

Khổng Nhược Khuê cao ngạo nhìn Trần Thuật:

- Nếu là Trần Thuật mời cháu ăn cơm, nhất định là cháu không đồng ý. Nhưng mà anh ấy nói Lão Gia mời cơm, hơn nữa lại còn là món thường nhật do đích thân Lão Gia làm, khỏi phải nói, công tác bận tới đâu cháu cũng tới.

- Biết mà, thằng này chả có duyên với con gái, đúng là kém chú xa.

Lão Gia quay người đi:

- Thôi, hai đứa nói chuyện đi, chú làm hai món nữa thôi là ăn được rồi.

- Lão Gia vất vả rồi.

Khổng Nhước Khuê thẽ thọt nói, bộ dạng cô bé nhà bên ngoan ngoãn đáng yêu:

- Thằng nhóc thối, giúp tôi chiêu đãi Tiểu Khuê.

Lão Gia vào bếp rồi còn thò đầu ra chỉ xạn vào mặt:

- Không được bắt nạt con gái nhà người ta.

- Cháu bắt nạt cô ấy à?

Trần Thuật ôm đầu kêu oan:

- Cô ấy không bắt nạt cháu đã là may rồi đấy ạ.

- Thằng nhãi cậu cái mồm còn độc hơn cả rắn độc, Tiểu Khuê là cô gái đơn thuần đáng yêu, làm sao bắt nạt được cậu? Đừng có mà qua mặt tôi.

Đợi Lão Gia tiếp tục bận rộn, Khổng Nhược Khuê xoay người đối diện với Trần Thuật, mặt cực kỳ đắc ý.

- Tôi mời thì không tới à? Ai đó chắc là quên mất rồi, lần trước chính là cô ấy ép buộc tôi phải mời cô ấy đi ăn khuya.

Hào quang minh tinh của Khổng Nhược Khuê đang lụi tàn nhanh chóng trong mắt Trần Thuật:

Khổng Nhược Khuê hơi đỏ mặt, đầu cúi xuống đôi ngọc thủ trắng trẻo mân mê mép áo, lúng túng thỏ thẻ:

- Ai đó xấu hổ mà, làm sao nói ra sự thật được.

Bộ dạng đáng yêu vô số tội đó làm Trần Thuật ngây ra giây lát rồi đập đầu xuống bàn bất lực, bên tai là tiếng cười trong trẻo như chuông ngân.

Lão Gia tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc sửa soạn được một một bàn cơm thịnh soạn.

Cá nấu đậu hũ, chân giò kho tiêu, lòng xào ớt, rau muống xào tỏi, còn có một bát canh vịt, Lão Gia còn lục lọi gần tủ một lúc, lấy ra chai rượu lâu năm.

Trần Thuật nhìn sắc rượu màu hoàng kim, thốt lên:

- Lão Gia, chú còn cất giữ loại bảo bối này kia à?

- Rượu Phần 20 năm đấy, bình thường tôi không nỡ uống đâu, hôm nay Tiểu Khuê tới, mở ra cho con bé thử.

Lão Gia mặt mày hồng hào, cười nói:

- Cám ơn Lão Gia, bình thường cháu không uống rượu.

Khổng Nhược Khuê rụt rè nói:

- Không uống rượu là tốt, con gái uống rượu không an toàn, ài, thời buổi này, nhiều đứa chẳng biết giữ gìn, không biết quý trọng bản thân.

Lão Gia khen ngợi:

- Có điều hôm nay cháu phải uống một chút, ít cũng được ... Hôm nay là ngày đầu tiên hai chúng ta ngồi ăn với nhau một bữa, không uống sao được? Cháu uống một ngụm là đủ rồi, còn lại tôi và Trần Thuật chia nhau.

- Vậy .. Vậy được ạ.

Khổng Nhược Khuê có vẻ khó xử,

Thấy Khổng Nhược Khuê đồng ý uống rượu vì nể mặt mình, Lão Gia cao hứng lắm, cứ nhưu làm được chuyện gì ghê gớm lắm vậy.

Trần Thuật ở bên làm người bàng quan nghiến răng ken két.

“ Diễn, tiếp tục diễn nữa đi! Lần trước Bạch Khởi Nguyên mời khách, cô uống rượu vang ngon lành có làm sao đâu ... Hôm nay lại nói mình không uống rượu. Cũng chỉ có người thật thà như Lão Gia mới bị cô qua mắt.”

Khổng Nhược Khuê quay đầu sang, thấy ánh mắt quái dị của Trần Thuật, biết mình đã bị nhìn thấu rồi, bẽn lẽn nói:

- Lão Gia, rót cho cháu ít thôi ... Trần Thuật tửu lượng tốt, để anh ấy uống hộ cháu.

- Rượu ngon thế này cho nó uống phí lắm.

Lão Gia phũ phàng lườm Trần Thuật:

- Bày cái mặt thối đó ra cho ai xem đấy hả? Còn không mau múc canh cho Tiểu Khuê.

Lão Gia vì kiếm bạn gái cho Trần Thuật mà lo nát lòng, vậy mà cái thằng nhãi này đầu óc lại chậm chạp.

- Cô ấy không biết tự múc à?

Trần Thuật vì đối xử bất công mà hậm hực:

- Người ta là khách.

- Cháu cũng là khách, bữa cơm này là chú nợ cháu.

Lão Gia cầm đũa lên định đánh Trần Thuật, làm sao thằng này lại ngu thế cơ chứ.

Mặc dù cái miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể lại rất ngoan ngoãn, Trần Thuật múc cho Khổng Nhược Khuê một bát canh vịt, dù sao chuyện này vô số người muốn làm ... Nhưng không có cơ hội như mình.

Sau đó Trần Thuật rất chân chó múc cho Lão Gia một bát:

- Lão Gia vất vả rồi.

- Biết tôi vất vả, sao nãy ngồi im đó mà không vào giúp.

Trần Thuật rất tức giận, muốn đập đũa bỏ đi.

Đều là khách cả, làm sao lại bên trọng bên khinh như thế? Đối xử với Khổng Nhược Khuê giống như bà mẹ kế trong Lọ Lem đối xử với con ruột của mình, còn Trần Thuật thì tất nhiên chính là Lọ Lem mỗi ngày không được ăn cơm còn phải làm việc từ sáng đến tối.

Nếu không phải nhìn thấy trên bàn toàn món mình thích thì y chẳng thèm ở lại chịu đựng sự bất công này.

- Lão Gia, chú đã nấu cơm rồi, lát nữa để cháu rửa bát vậy.

Trần Thuật vừa nghe Khổng Nhược Khuê nói thế đã giật bắn mình, không xong rồi.

- Không cần ... Để Trần Thuật rửa là được.

Lão Gia nói rất hiển nhiên:

- Con gái da non thịt mềm sao có thể đi làm mấy chuyện này, tay to thì sao? Cứ để nó làm đi, dù sao nó làm mấy chuyện này quen rồi mà.

Trần Thuật không nói không rằng, cúi đầu ăn uống.

- Nào, chúng ta luốn một ngụm.

Lão Gia cầm chén sứ trắng lên:

- Chén này chúc đám trẻ tuổi các cháu sự nghiệp lẫn ai tình đều thuận lợi.

Khổng Nhược Khuê cũng giơ chén:

- Lão Gia, cháu chúc chú sức khỏe, cha con sớm đoàn viên.

Lão Gia ngửa cô uống cạn chén rượu, gắp miếng rau ăn áp hơi rượu, cười nói:

- Con bé hôm qua gọi điện, nói là chuẩn bị về thăm nhà.

- Ồ, chị sắp về ạ, tốt quá, tới khi đó bọn cháu có thể trò chuyện với nhau.

Khổng Nhược Khuê reo lên:

- Đúng đúng.

Không biết vì sao cứ cảm giác là nhắc tới đề tài này, tâm tình Lão Gia lại sa sút.

Trần Thuật cũng giơ chén lên:

- Cháu cũng chúc Lão Gia sự nghiệp lẫn ái tình thuận lợi.

Không Nhược Khuê thiếu chút nữa phì cười, cắn chặt răng mới nhịn được.

Lão Gia mắt trợn tròn, cái đũa trong tay chỉ muốn ném vào mặt Trần Thuật:

- Tôi đã bằng này tuổi rồi, cần sự nghiệp với ái tình gì nữa? Thằng nhãi thối tha, có tin tôi đánh chết cậu không?

- Chẳng may thì sao ạ?

Trần Thuật không chịu thôi:

- Dù không cần ái tình thì cũng cần sự nghiệp chứ ạ? Trước kia cháu từng nghĩ, đem “Quán mỳ Lão Gia”, làm thành thương hiệu, sau đó tuyển đại lý khắp toàn quốc, đại lý cấp tỉnh 30 vạn, cấp thành phố 5 vạn, cấp huyện 2 vạn ... Sau này hai chúng ta không cần làm gì nữa, mỗi ngày ngồi ở đây thu tiền đại lý là được. Chú không cần nấu mỳ nữa, thoải mái bóc tỏi, muốn bóc bao nhiêu thì bóc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)