Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 59: Gặp chuyện lớn rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

- Cậu Đông Chính xưa nay vẫn xung đột chúng ta chứ?

Vương Tín không đáp mà hỏi ngược lại.

Chuyện này có ai trong giới không biết, quan hệ giữa Đông Chính và Hoa Mỹ vô cùng tồi tệ, có thể nói cạnh tranh toàn bộ mặt trận, mỗi bên không tiếc thủ đoạn đả kích đối thủ, Trương Thục nghĩ hoặc:

- Chuyện này liên quan gì tới Đông Chính.

- Trần Thuật hiện giờ là người của Đông Chính.

Vương Tín bổ xung:

- Còn là phó tổng giám phòng kế hoạch, chức vụ so với khi ở Đông Chính chúng ta tăng lên không ít.

- Chẳng lẽ …

Trương Thục đứng bật dậy, như vỡ lẽ ra điều gì, rít lên:

- Trần Thuật, thứ súc sinh bán chủ cầu vinh …

Ở gian ngoài, dù cách một cách cửa gổ dày, Lăng Thần vẫn nghe thi thoảng nghe thấy cái tên như cứa vào tim gan cô, cô bịt chặt hai tai, sao anh lại làm như thế, anh quá đáng lắm rồi đấy anh biết không?

Em hận anh.

…… …. …………..

Người đau lòng trên đời không chỉ có một.

Lý Như Ý nằm thẳng cẳng, mắt thất thần nhìn trần nhà không biết bao lâu, điện thoại ở bên cạnh cứ kêu mãu.

Hắn chẳng buồn nghe, đôi mắt như người chết rồi.

Nhưng điện thoại thì vẫn kêu không ngừng, cứ như thi gan, kiểu anh không nhận điện thoại thì tôi không chịu thôi.

Rồi, điện thoại tự đồng ngắt.

Lý Như Ý thầm thở phào, số điện thoại này được cái chuông riêng, nên hắn biết là ai, nên hắn không dám nghe.

Điện thoại lại kêu.

Không còn cách nào khác, quá hiểu nhau rồi, toàn tên cứng đầu cả, Lý Như Ý ngồi dậy uể oải nhận máy:

- Có chuyện gì không?

Bên kia quát lớn:

- Lý Như Ý, cậu đang ở đâu?

- Ở nhà, ngủ.

- Đánh rắm.

Bên kia điện thoại chửi om xòm chẳng nể nang gì của Thang đại thiếu gia:

- Bằng đầu óc của cậu mà lừa nổi Thang Đại Hải này à? Nói, đang ở đâu?

- Bệnh viện Đồng Nhân.

Lý Như Ý hết cách đành khai:

- Nằm im ở đó, tôi và Trần Thuật tới ngay bây giờ đấy.

Thang Đại Hải ra lệnh:

- Hai người ... Biết rồi à?

- Nói thừa, tôi là Thang đại thiếu gia người chủ trì tiết mục vang danh Hoa Thành, fan có tới cả vạn, ở đâu mà không có tai mắt? Cậu mặt mày đầm đìa máu từ văn phòng Từ Vĩnh Uy xông ra, sớm có người nói với tôi rồi ... Đợi đấy, tôi và Trần Thuật đang trên đường rồi.

Cúp điện thoại rồi, Lý Như Ý lại như người mất hồn nhìn trần nhà màu trắng, điều cuối cùng hắn muốn là làm phiền tới những người anh em tốt của mình.

Một lúc sau cô ý tá đi vào, nhỏ nhẹ nói với Lý Như Ý:

- Mảnh vỡ đã được lấy ra hết, vết thương không sâu, chỉ cần mỗi ngày anh thay thuốc, giữ vệ sinh không để bị nhiễm trung là được.

- Cám ơn.

- Không cần khách khí.

Cô y tá không đành lòng, an ủi:

- Anh đừng lo, vết thương không sâu, sẽ không để lại xẹo đâu. Qua một thời gian nữa sẽ khôi phục, lát nữa tôi sẽ viết cho anh danh sách những thứ cần kiêng kỵ, anh làm theo đó.

- Cám ơn.

Lý Như Ý vẫn chỉ nói hai câu đó.

Cô y tá ánh mắt thương cảm, mỉm cười lùi ra ngoài, cánh cửa đóng lại chưa lâu lại bị người ta xô tung ra, một người cao lớn như núi hung hổ xông vào ….

Rầm!

Thang Đại Hải hùng hổ xô cửa phòng bệnh, người chưa thấy đâu mà đã om xòm lên rồi:

- Thằng chó má Từ Vĩnh Uy đó chứ, mẹ nó, chúng ta không thể tha cho hắn.

Trần Thuật mặt mỳ u ám, tới gần quan sát má trái băng bó của Lý Như Ý:

- Không sao chứ?

- Không sao.

Lý Như Ý bình đàm như chỉ xảy ra chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi:

- Bác sĩ nói rồi, không để lại xẹo.

- Vậy thì tốt.

Trần Thuật nhẹ người, Thang Đại Hải gọi điện giọng khẩn cấp nói là Lý Như Ý bị người ta đánh cho máu me be bét, làm y cũng hết hồn. Sớm nghe trong nghề đồn đại nhân phẩm, xuất thân của Từ Vĩnh Uy có vấn đề, không ngờ lại còn ra tay đánh người. Dù thế nào đi chăng nữa, Lý Như Ý là nghệ sĩ, cho dù tài hoa tới đâu thì gương mặt vẫn là điều sống còn. Không thấy nghệ sĩ ngay cả cái mụn trên mặt cũng cực kỳ cẩn thận à, nếu mặt để lại xẹo thì còn tới mức nào nữa.

- Đi.

Thang Đại Hải đứng ở cửa, hùng hổ vung tay:

- Tôi nói hai cậu có nghe thấy không, Như Ý bị người ta ức hiếp, khỏi phải nói, đi đánh trả.

Lý Như Ý đã bình tĩnh hơn nhiều, nằm trên giường bệnh quay người hỏi:

- Đánh xong rồi làm thế nào?

- Trên đường tôi chỉ nghĩ làm sao giúp cậu đánh trả lại bọn chúng, làm gì có thời gian tính sau này .... Nên thế nào thì như thế thôi, quan trọng là phải báo thù.

- Đánh xong rồi người ta báo cảnh sát, chúng ta bị bắt.

- Đúng rồi, đánh xong chúng ta ...

Thang Đại Hải nói tới đó há hốc mồm ra, nuốt nước bọt, quay sang Trần Thuật:

- Cậu nói đi, đánh xong thì phải làm thế nào, cậu là thằng xấu bụng lắm trò, hôm nay cậu mau nghĩ ra chiêu chơi lại chúng.

- Đương nhiên chúng ta không ngồi yên, nhưng mà trước đó ...

Trần Thuật tuy tức giận, song bình tĩnh hơn Thang Đại Hải nhiều:

- Anh đem chuyện hôm nay kể ra đầu đuôi xem, tôi phải biết nguyên do thế nào đã.

Lý Như Ý liền đem chuyện mình tới công ty, sau đó bị người ta cầm cốc trà ném vào mặt ra sao kể ra nguyên vẹn không thêm bớt gì cả.

- Khinh người quá lắm.

Thang Đại Hải vừa nghe xong liền chửi bới ầm ĩ:

- Bọn cặn bã đó, chúng có còn là người nữa không, đúng là chuyện gì cũng dám làm. Như Ý, cậu đừng sợ, lần này tôi và Trần Thuật ra mặt cho cậu ... Từ Vĩnh Uy phải trả giá, có tôi không có hắn.

Trần Thuật kéo ghế ngồi xuống bên giường, hỏi Lý Như Ý:

- Vậy ý anh thế nào?

- Tôi không có tiền, mà có tiền tôi cũng không bao giờ bồi thường cho bọn chúng.

Lập trường của Lý Như Ý rất kiên định:

- Tôi biết.

Trần Thuật gật đầu, nếu đặt bản thân vào tình huống đó, y cũng thấy mình không nợ nần gì ai hết:

- Thành lớn chuyện thế này rồi mà cậu vẫn không định để bọn tôi giúp cậu à?

Thang Đại Hải đi qua đi lại trong phòng bệnh có ý trách Lý Như Ý:

Lý Như Ý thở dài:

- Anh có biết chúng muốn tôi bồi thường bao nhiêu không?

- 5000 vạn, cậu vừa nói rồi còn gì.

- Đúng thế 5000 vạn, không phải 5 vạn, cũng không phải 50 vạn, mà là tận 5000 vạn, vố số người cả đời chẳng thể kiếm được con số n ày.

Thang Đại Hải bất mãn phất tay:

- Không kiếm được thì không kiếm được, trả được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, chả lẽ tôi ép cậu trả à?

- Shakespeare có một câu nói thế nào nhỉ?

- Tôi không quen thằng cha Shakespeare, ông ta nói thế nào thì tôi biết thế quái nào được.

- Đừng cho bạn vay tiền, cũng đừng vay tiền bạn, vì nó sẽ phá hủy tình bạn.

Trần Thuật trả lời thay Lý Như Ý:

- Định nói câu đó hả?

- Đúng vậy.

Lý Như Ý gật đầu:

- Bao nhiêu bạn bè chí giao vì tiền mà trở mặt rồi? Bao nhiêu cha con anh em và tiền mà thù hận? Rồi có bao nhiêu đôi tình lữ vì tiền mà chia ly? Chả lẽ vì quan hệ của họ không đủ thân thiết? Tôi đã thế này rồi, không còn gì nữa, tôi không muốn mất luôn hai người bạn.

- Lý Như Ý.

Thang Đại Hải càng giận:

- Cậu coi tôi là người thế nào? Chả lẽ tôi vì cho cậu vay tiền mà trở mặt tuyệt giao?

- Bây giờ mỗi tháng tôi thu nhập chừng một tới ba vạn, cứ tính là mỗi tháng ba vạn đi, không ăn không uống, mất bao nhiêu lâu tôi mới có thể trả anh 5000 vạn.

Lý Như Ý hỏi:

- Tôi không biết.

- Một nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tháng ... Là bao nhiều năm?

- ...

Thang Đại Hải quay đầu sang bên, ai dở hơi đi tính toán mấy con số đó, Thang đại tiếu gia từ nhỏ đã ghét toán rồi:

- 138 năm, anh thấy tôi có thể sống được 138 năm nữa không, tôi thẩm chí không đảm bảo được tháng sau còn kiếm được ba vạn không?

- Thì đợi cậu tự do rồi, chẳng phải có cả đống cơ hội kiếm tiền à?

- Ai bảo anh như thế?

Lý Như Ý phản bác:

- Ai bảo tôi giải trừ hợp đồng là có thể nổi lên, nghệ sĩ mà dễ nổi tiếng như thế có cần đánh nhau vỡ đầu chảy máu, có cần bao nhiêu quy tắc ngầm, bao nhiêu chuyện bẩn thỉu dơ dáy không? Vì tôi đẹp mã à? Anh tới phim trường Hoành Điếm xem có bao nhiêu người xinh đẹp vẫn phải đi làm diễn viên quần chúng, mong cơ hội lọt vào mắt xanh đạo diễn.

Thang Đại Hải đuối lý, miễn cưỡng nói:

- Cậu phải có lòng tin vào bản thân chứ.

- Được, cho dù tôi có nổi tiếng được ...

Lý Như Ý đột nhiên có chút buồn cười:

- Anh có 5000 vạn cho tôi vay không?

- Tôi ... Tất nhiên là không có.

Tuy Thang Đại Hải là người chú trì tứ danh ở Hoa Thành, nhưng người chủ trì một tiết mục thôi thì mỗi tháng được bao tiền? Hắn mỗi ngày phải thay quần áo, người thì ăn cơm, xe phải uống xăng, chi phí thường nhật lại thêm ba anh em mỗi lần tụ tập đa phần do hắn thanh toán ... Chưa kể hắn thay bạn gái nhanh hơn thay áo, nếu không phải vì mẹ hắn lén lút cho hắn tiền tiêu vặt, hắn còn không nuôi được bản thân:

- Tôi có thể về xin cha tôi.

Lý Như Ý trừng mắt:

- Anh thực sự muốn về xin tiền cha anh à, anh biết cha anh sẽ ra điều kiện.

- Vì các cậu chịu chút ủy khuất có là gì.

Thang Đại Hải nói câu này không hề do dự, con người hắn rất rộng rãi hào sảng:

Lý Như Ý cảm động, song vẫn phải hạ hỏa cho người anh em này:

- 5000 vạn không phải là số tiền nhỏ, dù là tập đoàn lớn như Phúc Tinh, liền một lúc lấy ra chừng đó tiền mặt cũng phải chịu áp lực rất lớn, anh chắc chỉ cần chịu chút ủy khuất là có thể lấy từ trong nhà số tiền đó chứ?

Thang Đại Hải sầm mặt:

- Lý Như Ý, cậu không tin năng lực của tôi à?

- Không phải tôi không tin anh, mà không muốn anh phải khó xử, như thế tôi cũng áy náy.

Lý Như Ý hết lời khuyên, giả sử vay được, người anh em của hắn chắc chắn phải thỏa hiệp không nhỏ với gia đình, hi sinh hạnh phúc, lý tưởng, làm sao hắn thản nhiên tiếp nhận. Giả sử không vay được, với tính cách Thang Đại Hải, chót mạnh miệng rồi, sau này sẽ không dám gặp mình và Trần Thuật nữa.

Kết quả thế nào cũng chẳng tốt.

- Tuy 5000 vạn có hơi nhiều, nhưng bất kể thế n ào tôi cũng nghĩ cách lấy chỗ tiền này từ cha tôi ...

Thang Đại Hải cố chấp không kém gì ai:

- Cậu từng cứu tôi, tôi phải cứu cậu, đó là cái gốc con người, chỉ cần cậu đồng ý, tôi về nhà nói chuyện với cha tôi.

- Được rồi, tôi biết hai anh tình cảm thắm thiết sẵn sàng hi vinh vì nhau rồi, đừng nói nữa, chua lắm ...

Trần Thuật thấy hai người kia nói một vấn đề mà quanh đi quẩn lại không dứt liền chen ngang, cứ thế này chả giải quyết được gì:

- Như Ý, anh cũng đường bướng, giúp thì chúng tôi nhất định sẽ giúp, nhưng phải xem giúp thế nào. Anh nên nhớ, hôm nay anh đánh Từ Vĩnh Uy, hắn sẽ để yên cho anh sao, ai mà biết sau này hắn còn giở thủ đoạn gì.

Lý Như Ý lần nữa ngửa mặt lên trời, lòng rối loạn.

Dù cảm kích hai người anh em, song hắn không muốn họ sa vào vũng lầy này, tình cảnh của họ đâu khá hơn hẳn là bao.

Trần Thuật lại quay sang Thang Đại Hải:

- Còn Đại Hải, anh đừng gấp, Như Ý nói cũng có lý, trước tiên chưa nói anh có thể lấy được tiền ..

- Được, không được, tôi đoạn tuyệt tình cha con.

Thang Đại Hải tuyên bố hùng hồn:

- Thật nhé?

Trần Thuật giơ ngón giữa lên:

Thang Đại Hải rụt cổ lại, cười khan:

- Đùa thôi mà, đầu tóc thân thể do cha mẹ ban cho, còn chưa báo đáp cái gì, làm sao làm chuyện ấy được ... Hai cậu phải bảo mật đấy, cha tôi mà nghe thấy tôi nói câu này, ông ấy sẽ đoạn tuyệt với tôi trước.

Thật đúng là làm người ta không tin tưởng được mà, Trần Thuật vỗ đầu, quay lại chuyện chính:

- Cho dù anh vay được tiền, tôi đồng ý với Như Ý, không trả số tiền này cho Từ Vĩnh Uy. Năm xưa Như Ý ít tuổi ngây thơ, thấy công ty của hắn quý mô không tệ, liền tới ký hợp đồng. Bọn họ nói sẽ sản xuất cho bao nhiêu album ca nhạc, quay bao nhiêu bộ phim? Kết quả thế nào, chả có gì hết, trừ mấy quảng cáo ban đầu, gần như không bỏ xu nào ... Sau khi Như Ý đắc tội với tên họ Đới kia, càng bị chúng vùi dập, nếu không Như Ý đâu chỉ có thể này, làm lỡ dở 4 năm của anh ấy, là ai nợ ai?

- Bọn chúng đem chuyện năm xưa chụp lên đầu anh ấy, bọn chúng mơ à, bằng vào cái gì? Vì chúng là kẻ xấu, chúng ta sợ chúng nên phải cúi đầu chấp nhận sự bất công này à?

- Còn nữa, tôi không nghĩ tiền giải quyết được vấn đề đâu, bọn chúng đã moi được tiền một lần rồi, chúng sẽ tìm đủ mọi cách để moi móc thêm, cái loại người đó làm sao mà tin tưởng được. Như Ý, anh là người hiểu rõ hắn nhất, anh nói đi.

Lý Như Ý mặt đầy thù hận:

- Hắn đúng là có thể làm ra loại chuyện đó, tôi sợ mang 5000 vạn tới, hắn lại đòi nhiều hơn, làm thế không phải bằng với thừa nhận năm xưa tôi sai à?

- Vậy cậu định làm sao? Muốn giúp Như Ý giải trừ hợp đồng, lại không muốn bồi thường tiền ... Chuyện này mà có thể làm thành, tôi sẵn sàng nhìn cái mặt thối của Từ Vĩnh Uy cười ba năm.

Thang Đại Hại nghi ngờ:

- Này, này, đừng nói là cậu muốn Như Ý ký cái hợp đồng quỷ quái gì đó nhé!

- Tuyệt đối không được.

Trần Thuật nói dứt khoát:

- May mà Như Ý tỉnh táo không ký, nếu không sẽ rơi vào cạm bẫy khác của bọn chúng, như thế hủy cả đời.

- Vậy là sao?

Trần Thuật bị Vương Tín gài cho một vố quá đau, đau tới đủ cho y ghi nhớ cả đời, vì thế giờ với mỗi việc y đều bình tâm suy tính thật kín kẽ trước khi làm:

- Như Ý có phải là thu nhập của anh cực kỳ không cố định, nếu không có người donate hoặc là lượng xem sụt giảm, sẽ ảnh hưởng tới thu nhập không? Tôi không hiểu chuyện livestream này, đại khái đọc báo thấy nói thế hả?

Lý Như Ý xác nhận:

- Đúng là thế.

- Cho dù ké hợp đồng rồi, lấy gì đảm bảo bọn chúng cung cấp đủ nguồn lực cho anh ấy, giúp anh ấy nổi tiếng? Được, dù chúng làm, chẳng may Như Ý không nổi lên được thì sao? Giới giải trí rất khó lường lắm, hôm nay anh nổi, mai người ta nổi hơn, thị hiếu khán giả thay đổi nhanh tới chóng mặt, thị phi nhiều, ai dám chắc cả sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, không gặp phải sự cố gì? Còn nữa, nếu bọn chúng có thực lực giúp người khác nổi tiếng, với tốc độ phát triển của nghề streamer bây giờ, vì sao chúng không dùng nghệ sĩ khác của công ty, những người đó không phải dễ nghe lời hơn à, không phải là có độ nhận biết với công chúng cao hơn, không gian thao tác nhiều hơn à? Sao bọn chúng đột nhiên lại tìm Như Ý?

Trần Thuật đặt nghi vấn lớn với giọng chế nhạo:

- Vì chúng tốt bụng muốn cho anh ấy cơ hội sao?

Lý Như Ý bị công ty lừa gạt, thêm vào tính khí nóng như Trương Phi, cho nên mấy năm qua luôn ở trạng thái cực kỳ phẫn uất, dần dần tỉnh táo suy nghĩ.

Nghe tới đây ngay cả Thang Đại Hải cũng không làm ầm lên nữa, tính cách hắn thuộc loại, xảy ra chuyện phản ứng đầu tiên là “anh em ta đi đập chết nó”, nếu phát hiện mấy anh em không đủ sức đập chết người ta, thì “tôi dùng tền đập chết nó” ... thế là vì thiếu suy nghĩ mà toàn làm ra chuyện người thân đau lòng kẻ thù sảng khoái.

- Bất kỳ ai muốn vượt lên được trong lĩnh vực của mình, đi tới đình cao, không thể thiếu năng lực, thời cơ và vận may, thiếu một cũng không được. Tôi hi vọng Như ý có thể nổi tiếng, một hai năm có thể kiếm về 5000 van, hợp đồng thuận lợi giải trừ. Nhưng đơn giản như thế sao? Ký hợp đồng đó, khác gì ký vào hợp đồng vay nợ, thành thực sự nợ chúng 5000 vạn rồi, trả bao lâu mới hết?

- Vì sao bọn chúng lại tới tìm Như Ý vào lúc này? Tôi đoán thử nhé, khẳng định là có người nhìn thấy Như Ý livestream, đem chuyện này nói với Từ Vĩnh Uy. Từ Vĩnh Uy nghĩ rằng, dù sao người này cũng bỏ đấy không dùng, chẳng bằng đem ra kiếm tiền ... Kiếm bao nhiêu cũng được, tốt hơn lãng phí.

- Bây giờ Như Ý ký hợp đồng với chúng rồi, chuyện phát sóng do chúng phụ trách, lúc đó cuối tháng thanh toán tiền bọn chúng chỉ cần trừ đi cái gọi là “chi phí sản xuất”, gồm tiền địa điểm, tiền thiết bị, tiền nhân lực, tiền quản lý, tiền nội dung ... .V..v...v..,, sau đó là chi phí quảng bá, bỏ ra một đồng chúng nói mười, Như Ý còn lại bao nhiêu?

- Cả công ty là người của chúng, chúng muốn thao tác loại chuyện này dễ dàng, Như Ý thân cô thế cô lại bị ràng buộc bởi hợp đồng, không muốn làm cũng không được, lúc đó không khác gì làm nộ lệ kiếm tiền cho chúng.

Trần Thuật không ngại suy luận lòng người một cách ác ý nhất:

- Bọn lòng lang dạ thú.

Thang Đại Hải sắn tay áo lên như chuẩn bị xông vào đánh người, lửa giận ngùn ngụt:

- Tim gan con người đều do thịt sinh ra, sao đám người ấy lại khốn kiếp tới độ đó được?

Lý Như Ý trầm tĩnh hỏi:

- Mấy khả năng cậu đều phủ quyết hết rồi, vậy còn cách nào nữa?

- Trao đổi.

Trần Thuật trả lời:

- Chúng ta phải có được thứ ngang giá với bản hợp đồng này để trao đổi với Từ Vĩnh Uy.

- Chúng ta tìm đâu ra thứ đó, chẳng lẽ bắt cóc vợ con hắn à, tôi nói cho cậu biết, bảo tôi về nhà muối mặt xin tiền cha tôi không thành vấn đề, nhưng tôi không làm chuyện phạm pháp đâu ...

Trần Thuật lờ Thang Đại Hải đi, kệ cho hắn tự biểu diễn:

- Anh kể cho tôi nghe thân phận bối cảnh của Từ Vĩnh Uy, Lưu Long cùng với cả tên chủ tịch Đới gì đó cho tôi, càng chi tiết càng tốt.

Nói rồi thừa lúc Lý Như Ý không phòng bị, thình lìn đưa tay xé băng gạc vừa băng lên vết thương của Lý Như Ý.

- Á ...

Lý Như Ý đau đớn kêu lên:

Thang Đại Hải sửng sốt:

- Trần Thuật, cậu làm cái gì thế hả?

Trần Thuật thong thả lấy di động từ trong túi ra, chụp vết thương của Lý Như Ý:

- Nếu không chụp thì vết thương này lành mất.

Đợi Trần Thuật chụp ảnh xong Thang Đại Hải vội vàng đi tìm cô ý tá giúp Lý Như Ý sát trùng băng bó lại.

Chương 066+:067: Lương tâm không biết đau à?

Cô ý tá theo Trần Thuật xách hòm thuốc đi vào, nhìn thấy vết thương trên khuôn mặt đẹp trai vô khuyết của Lý Như Ý chảy máu, như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất bị vết rạn, chua xót mắng:

- Anh làm sao thế à, đã dặn anh rồi, vết thương không thể dính nước, không thể gặp gió, càng không thể tùy tiện tháo băng. Chưa bao lâu đã tháo băng ra thành thế này... Anh, anh không cần cái mặt này nữa à?

- Đúng, anh ta đúng là ...

Trần Thuật làm cái bộ mặt vô tội vào hùa mắng Lý Như Ý:

- Chị y tá nói đúng lắm ...

Thang Đại Hải cũng hầm hầm từng mắt với Lý Như Y, sau đó quay sang cô y tá, giọng ôn nhu:

- Chị y tá, còn chuyện gì cần chú ý nữa, chị cứ dặn tôi, chứ cái thằng đó lớn tướng rôi mà không biết gì. Nào chúng ta ta trao đổi wechat, có chuyện gì tôi báo chị ngay.

Cô y tá cũng không phải là thỏ non, nghiêm mặt nói:

- Đây là thời gian công tác, không nói chuyện riêng.

- Tôi cũng có nói chuyện riêng đâu, đây là chuyện công đấy chứ, cậu ấy là người bệnh của chị, mặt cậu ấy có gì bất trắc, chúng tôi lại không hiểu cấp cứu, vậy phải làm sao?

Thang Đại Hải nói với vẻ mặt đầy quan tâm lo lắng:

- Lòng y giả như phụ mẫu, chị không cho tôi wechat, chẳng lẽ không muốn giúp bệnh nhân đáng thương này.

- Cứu chữa người bệnh là thiên chức của bác sĩ.

Cô y tá nhanh nhẹn thu dọn đồ dùng, mỉm cười nói:

- Tôi là y tá.

Nói xong là bê khay đồ đi luôn.

Không ngờ lại thất thủ ngay trước mặt anh em, Thang Đại Hải choáng váng chỉ bóng lưng cô y tá:

- Quá đáng quá rồi, quá đáng quá rồi .... À, cô ấy không biết đại danh Thang đại thiếu gia này thôi, nếu biết ấy à, thế nào cũng khóc lóc tới xin số của tôi ... Loại người này tôi thấy nhiều rồi, quay lại ngay ấy mà.

Trần Thuật và Lý Như Ý không biết dấu mặt vào đâu nữa, cái tên này chỉ toàn làm anh em xấu hổ thôi.

Thang Đại Hải hậm hực một hồi, quay sang Trần Thuật:

- Cậu nói đi, chúng ta giao dịch với Từ Vĩnh Uy thế nào.

Trần Thuật lắc đầu:

- Không vội, đợi tôi hiểu đầy đủ về những người này mới định ra phương án được. Mọi người phân công hợp tác, nhất định phải kéo Như Ý ra khỏi cái công ty đó ... Như Ý, mấy ngày tới đừng livestream, nghỉ ngơi một chút đi.

- Đúng thế, tạm nghỉ đã.

Thang Đại Hải cũng khuyên nhủ:

- Cậu xem cái mặt đã thế này rồi, nếu còn xuất hiện trên màn hình, sợ rất nhiều fan bỏ đi. Các cô bé bây giờ hiện thực lắm, có mới nới cũ, hôm nay thích mỹ thiếu nam Lý Như Ý cậu, biết đâu mai thôi lại chuyển sang thích ông chú điềm đạm nho nhã.

- Không.

Lý Như Ý từ chối:

- Tôi có thể không kiếm tiền, nhưng không thể không hát.

........... ...............

Đường Hoa Viên, đây là con đường cổ rợp bóng dưới hàng cây cổ thụ, một bên đường là dãy kiến trúc biệt thự thời Dân Quốc, không gian tĩnh mịch, cảm tưởng thời gian như lắng đọng ở nơi này.

Tầng thượng ngôi nhà 119, năm tầng, từng mảng hoa mai đang nở rực rỡ, cánh hoa màu trắng, màu vàng, dưới cây hoa, bày từng chiếc bàn ghế mây. Ánh mặt trời nóng rực bị những tán lá dày chặn lại, từng luồng gió mát mang theo hương hoa làm lòng người khoan khoái, bao nhiêu phiền não cũng bị đưa đi quá nửa.

Hai cô gái xinh đẹp ngồi đối diện với nhau cách bàn trà nhỏ, một áo trắng kẻ sọc chéo màu đen, quần jean xanh ngọc kiểu cổ, chân đi dép lê có chấm sao, thon thả duyên dáng, đơn giản mà không mất vẻ thời thượng. Người còn lại mặc váy đầm đen, chất liệu mỏng nhẹ dàn lên thân thể đầy đặn, giày cao gót đen, khiến đôi chân trần càng thêm phần gợi cảm hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt mang nét đẹp thùy mị cổ điển.

Cô gái mặc quần jean dùng kẹp gắp một miếng đường cho vào cốc cà phê, ngần ngừ muốn cho thêm viên đường nữa, cuối cùng lại thôi, bàn tay trắng trẻo cầm thìa bạc viền vàng khẽ nguấy đều, nói:

- Vũ Khiết, phòng tranh sắp khai trương rồi, gần đây có có tác phẩm gì không, tôi là fan của cô đấy nhé, có tác phẩm mới phải nói cho tôi đầu tiên.

- Gần đây tôi vẽ bức Hoa Hướng Dương.

Cô gái tên Vũ Khiết hai tay cầm cốc cà phê, mỉm cười nói:

- Có dũng khí.

Khổng Nhược Khuê hôm nay tới giúp cô bạn thân của mình bố trí phòng tranh chuẩn bị khai trương, bận bịu nửa ngày trời coi như công việc đã hòm hòm, nghe vậy khẽ “oa” một tiếng, khen:

- Từ khi Van Gogh vẽ loạt tranh Hoa Hướng Dương, nghe nói những người khác vẽ tranh này đều thấy bất an.

Tạ Vũ Khiết mỉm cười:

- Ừ, vì Van Gogh vẽ quá tốt, người khác không cách nào vượt qua. Cho nên hoa hướng dương thành chủ đề nhiều họa sĩ không muốn đụng vào, càng là họa sĩ thành danh lại càng không dám thử.

- Tôi nghĩ mỗi người cho hoa hướng dương một ý nghĩa khác nhau, Van Gogh vẽ hoa hướng dương quá rực rỡ, cánh hoa mở rộng, phóng khoáng vô tư ... Nhưng phong cách của Vũ Khiết lại là u buồn, thâm tình, Van Gogh mạnh bạo, cô thì có đặc trưng của hệ cấm dục ...

Khổng Nhược Khuê che miệng cười trêu chọc:

- Đừng đùa, tôi sao dám so với Van Gogh, coi như kính bậc đại sư.

Tạ Vũ Khiết khiêm nhường nói:

Khổng Nhược Khuê thấy trà hơi nhạt, muốn cho thêm một cục đường nữa, môi hơi mím lại, cuối cùng dằn lòng được, chợt phát hiện cô bạn có chút thất thần:

- Sao thế, có tâm sự à?

Tạ Vũ Khiết cười khổ:

- Nếu tôi nói là tôi đi xem mắt, cô có tin không?

- Không thể nào.

Khổng Nhược Khuê tất nhiên không tin, Tạ Vũ Khiết đi du học về, là họa sĩ tiên phong cho thế hệ mới, xưa nay chú trọng sự nghiệp, sao đi xem mắt:

- Thế mới nói là cô không tin đâu.

Tạ Vũ Khiết mặt mày buồn bã:

- Khi ở Pari thì trời cao hoàng đế xa, cha mẹ tôi không vươn tay tới được. Giờ về nước rồi, suốt ngày ép tôi kết hôn, nghe tới chai tai.

- Cho nên cô phải nghe à?

- Ừ, nghe rồi.

Tạ Vũ Khiết nói với giọng buông xuôi:

- Chết sớm đầu thai sớm mà, so với việc mỗi ngày bị cha mẹ cằn nhằm, không bằng đi gặp cho xong.

- Thế có vừa mắt không?

Khổng Nhược Khuê tò mò:

- Làm sao mà vừa mắt được? Một tên công tử phong lưu thay bạn gái còn chăm chỉ hơn thay quần áo, loại nam nhân ấy tôi thà vứt vào thùng rác chứ không muốn đem về nhà.

Tạ Vũ Khiết đầy khinh bỉ:

- Mẹ tôi cũng nghe nói tới tin đồn không hay về hắn, rất không thích, chỉ có cha tôi là ngoan cố nói đó là con trai của người bạn lâu năm, nhân phẩm cha người ta rõ ràng ra đó, con trai làm sao kém được. Thực sự là không cách nào cưỡng lại được cha tôi, hai nhà gặp nhau ăn một bữa mà làm tôi thiếu chút nữa tức chết.

Khổng Nhược Khuê nghe mà mê, đặt cốc cà phê xuống, quay hẳn người sang thúc giục:

- Kể mau, kể mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Tạ Vũ Khiết cũng đang muốn chia sẻ nỗi phiền muộn này:

- Thì tôi muốn phá chuyện này, cho nên tới đó chuyên môn mặc toàn hàng hiệu, đem đủ nhẫn nào, dây chuyền, vòng tay của mẹ tôi đeo hết lên người ... gặp hắn rôi tôi khoe túi xách của tôi giá bao nhiêu, dây chuyền là bản có giới hạn thế nào, dù có tiền cũng không mua được. Cô biết hắn nói ra sao?

Khổng Nhược Khuê đá luôn giày đi, hai chân co lên ghế, mặt háo hức:

- Nói thế nào, nói thế nào?

- Hắn nói tôi là cái tủ triển lãm đồ xa xỉ di động, còn có công năng quảng cáo bằng âm thanh.

- Oa, hắn nói vậy thật sao ...

Khổng Nhược Khuê căn lăn cười bò, tay ôm bụng:

- Cái tên đó làm sao mà mồm miệng độc ác thế? Giống một người bạn tôi quen.

- Giống người bạn cô quen?

Tạ Vũ Khiết nắm bắt ngay được câu quan trọng nhất này, so với lễ xem mắt cực phẩm của mình, tất nhiên cô càng hứng thú với chuyện của Khổng Nhược Khuê hơn, phải biết rằng cô gái này thuộc loại “cả đời solo”, cho tới giờ còn chưa yêu đương gì hết, chưa bao giờ chủ động nhắc tới nam nhân nào cả. Đôi khi đám bạn bè bọn họ hỏi quan hệ hệ với Bạch Khởi Nguyên, cô chỉ hời hợt .nói vài ba câu cho có, hoàn toàn không giống yêu đương.

Nhưng câu này thì khác, có một mùi vị rất khác.

- Cái tên đó ác khẩu lắm, có cơ hội sẽ giới thiệu cho cô.

Khổng Nhược Khuê cười hì hì, nóng ruột giục giã:

- Mau mau kể tiếp đi, còn nữa không, giữa hai người xảy ra chuyện gì?

- Sau đó thì ăn cơm, tôi cố ý nói tối thích món này món kia của Pháp, thích bánh của Anh, thích rượu vang của Úc .... Cô đoán xem hắn thế nào? Hắn nói là hắn thích ăn quẩy, đậu hũ thối của Trung Quốc. Còn nói trên đậu hũ thối cho thêm tương ớt, tư vị càng tuyệt ... Tôi mắng hắng nhà quê, hắn mắng tôi sính ngoại.

Tạ Vũ Khiết chán ngán, tuy vậy giọng luôn nhỏ nhẹ vừa đủ, cho thấy giáo dưỡng rất tốt.

- Tôi tưởng rằng qua được bữa cơm đó là xong rồi, mọi người đường ai nấy đi, tới chết không qua lại nữa. Không ngờ cha mẹ hai nhà nhất định muốn chúng tôi đi tản bộ, đánh golf, cô biết hắn còn thô bỉ tới dương dương đắc ý kể với tôi những cô gái trước kia hắn quen chân dài ra sao, ngực to thế nào, biết làm nũng lấy lòng người ta ra sao ... Tôi tức giận, sau đó giả vờ chưa bao giờ đánh golf, nhờ hắn dạy, đợi hắn đứng sau lưng tôi, tôi cho một gậy vào đầu.

- ....

Khổng Nhược Khuê mắt chữ 0 mồm chữ A, không dám tin cô bạn luôn hiền dịu thục nữ của mình lại làm thế, thẳng cha kia chắc chắn phải là loại cực phẩm:

Tạ Vũ Khiết bĩu môi:

- Hắn không thích thôi, tôi chẳng ưa hắn, rất tốt.

- Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách người ta, trước tiên bản thân cô không chân thành, biến bản thân thành người mê vật chất, sùng bái hàng ngoại, trong lòng người ta có thành kiến.

Khổng Nhược Khuê nói một câu công bằng:

- Hắn phong lưu có tiếng, chẳng lẽ tôi thực sự gả cho hắn sao? Hơn nữa tôi nghe người ta nói, càng là loại công tử chơi bời, hắn càng thích loại hình cô gái nhà bên, loại trạch nữ. Chơi chán rồi về nhà, còn được người ta khen “lãng tử quay đầu”, bằng vào cái gì cơ chứ? Vốn tôi chẳng định kết hôn sinh con, chỉ muốn hiến thân cho sự nghiệp nghệ thuật. Hắn là cái thá gì?

Tạ Vũ Khiết càng nói càng uất ức:

- Đó là vì cô chưa gặp được người mình thích thôi, nếu gặp được rồi sẽ không nghĩ thế đâu.

Đến lượt Tạ Vũ Khiết mắt rực sáng:

- Cô gặp được rồi à?

Khổng Nhược Khuê mặt thoáng hồng:

- Lại chẳng phải là đợi xe taxi, làm sao mà dễ gặp như vậy được.

- Đáng nghi lắm.

Mắt Tạ Vũ Khiết quét qua quét lại trên mặt Khổng Nhược Khuê:

- Một thời gian không gặp rồi, cảm giác cô có chuyện gì che dấu.

- Làm gì có.

Khổng Nhược Khuê xua tay:

- Bản tiểu thư đây rất công bằng, cô yên tâm đi, cô đã đem chuyện xấu của mình kể ra, nếu tôi đi xem mắt, nhất định cũng sẽ kể cho cô đầu tiên.

- Được, giao hẹn như thế.

Tạ Vũ Khiết cao hứng:

- Thật đáng mong đợi, nam nhân được Khổng đại tiểu thư thích sẽ phải ưu tú như thế nào.

- Chân không què, mắt không mù là được.

Khổng Nhược Khuê cầm cốc trà lên, hời hợt nói:

- Xì, thế thì có mà đầy ngoài đường, cũng có thấy cô thích đâu?

Tạ Vũ Khiết vươn mình, uống hết cốc cà phê, vất vả cả ngày cảm giác bụng đoi đói:

- Heo con, tối nay chúng ta ăn gì đây, hay tới quán mà chúng ta hay hẹn hò đi.

Khổng Nhược Khuê đang định trả lời thì di động trên bàn sáng lên, cô cầm xem tin nhắn, rụt cổ ngại ngùng nói:

- À ... Tôi nay ... Tối nay tôi có hẹn rồi.

Tạ Vũ Khiết nổi giận:

- Khổng Khuê, cô không có nghĩa khí .... Chúng ta lần nào không phải cùng nhau uống trà chiều, sau đó cùng nhau đi ăn tối? Cô mặt mũi nào vứt bỏ tôi lại, đi một mình? Lương tâm cô không biết đau à?

- Xin lỗi, xin lỗi.

Khổng Nhược Khuê chắp tay liên hồi:

- Nhưng mà chả biết vì sao, tôi chẳng đau gì cả.

……………………. ……………………

Quàn mỳ Lão Gia.

Cửa kính màu khép hờ che bớt phần nào cái nắng hè, bên ngoài treo biển “tạm ngừng kinh doanh“.

Trong quán không có người nào khác, chỉ có tiếng băm chặt đều đặn, không khí tràn ngập sự uể oải lười nhác, Trần Thuật ngồi trước bàn lướt web, tìm kiếm tin tức về đám người liên quan tới Cty giải trí Nhạc Hải. Thời đại internet, chỉ cần một người từng sống, từng tồn tại, trên mạng sẽ để lại dấu vết về người đó. Chỉ cần tin tức được lưu trữ, sẽ có người tìm ra được nó.

Chuyện của Lý Như Ý thay đổi rồi, trước kia còn có thể đợi, giờ thì khác, nếu không ra tay trước, e là hắn sẽ gặp phải đòn thù của phía bên kia.

Cạch.

Cửa mở ra, một cơn gió thơm mang theo mùi chanh thổi tới, trên bàn trước mặt Trần Thuật bị người ta đặt mạnh một chai soda cắm ống hút.

Một người mặc áo khoác xám, đeo kính râm lớn đi tới chố đối diện Trần Thuật, đập một tay xuống bàn, ngả người tới, mặt không có chút cảm xúc nào:

- Kiểm tra hàng trước đi.

Trần Thuật mặt mày ngơ ngác không hiểu gì, ánh mắt vừa vặn nhìn ngực cô, hô hấp lập tức dừng lại, do động tác cúi người, cổ áo trễ xuống non nửa bầu ngực trắng nõn, theo từng cái hít thở mà phập phồng lên xuống, nâng niu áo lót ren đen chẳng tác dụng che chắn gì mà chỉ xúi người ta làm bậy, lại khe ngực sâu thẳm khơi gợi trí tưởng tượng, vội cầm chai soda lên uống một ngụm cha dấu:

- Ngon lắm.

- Đợ hàng này mang từ Tam giác vàng tới, hàng loại A đấy.

Mỹ nữ đeo kính râm ngồi xuống, cảnh xuân thoáng chốc biến mất, cô trầm giọng nói:

- Toàn bộ thị trường Đông Nam Á chỉ tôi mới có loại thuần khiết như thế này thôi.

- Lợi hại.

Trần Thuật giơ ngón cái lên:

- Anh lấy bao nhiêu?

- Cho một chai nữa đi.

Mỹ nữ vô bàn:

- Xem thường Nữ vương đêm đen này à? Tôi đích thân tiếp đãi toàn khách hàng lớn, mỗi người ít nhất lấy một tá ... Anh lấy một chai, muốn xỉ nhục tôi phải không?

- Vậy ... Lấy một tá.

Trần Thuật sợ lấy quá nhiều mình không uống hết, y không khoái mấy loại này, bia thì lấy cả két cũng không sao:

- Tiền nào của nấy, anh đã lấy hàng loại A của tôi, vậy thì giá cũng cao hơn thị trường đấy.

Nữ vương đêm đen mặt nghiêm túc, bộ giạng cứ như đang mua bán lớn tới hàng tỷ vậy:

- Cường đầu trọc, anh không ý kiến gì chứ hả?

- Nữ vương đêm đen, cô bắt nạt Cường đầu trọc này không hiểu giá thị trường à? Tôi cũng không phải là thằng ngốc mới vào nghề, máu qua rồi, lửa qua rồi, vào sống ra chết không biết bao lần.

Cường đầu trọc cười gằn hơi ngả người tới:

- Năm nay sản lượng sữa bò của Tam giác vàng cực cao, toàn bộ thị trường cung không đủ cầu. Người khác bán đều phải giảm giá, vì sao hàng của cô không giảm mà còn tăng.

- Giết.

Nữ vương đêm đen mắt lóe sát khí, cằm một cái đũa trong ống, cắm vào lòng bàn tay Cường đầu trọc:

- Á ...

Cường đầu trọc phối hợp kêu thảm thiết cứ như bị dam đâm xuyên qua tay thật vậy:

Nữ vương đêm đen gằn giọng:

- Ba ngày sau chúng ta tay giao hàng, tay giao tiền.

Cường đầu trọc rối rít gật đầu:

- Được, được, được, cô nói sao thì là thế.

- Sao thế, sao thế?

Lão Gia nghe thấy tiếng kêu của Trần Thuật thì hùng hổ cầm cái muôi lớn chạy ra:

- Trần Thuật có chuyện gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)