Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 57: Chuyện cũ.

Chương Trước Chương Tiếp

Không nói chuyện kia còn đỡ, nói tới là gân xanh trên trán Lý Như Ý nổi lên, cảm giác như hắn sắp nổ tung.

Khi đó Lý Như Ý vừa mới làm người mẫu chưa lâu, chụp vài ảnh quảng cáo, vì dung mạo quá mức tuần mỹ, không ít fan hâm mộ gọi hắn là “Takuya Kimura” của Trung Quốc, tích lũy đủ độ nổi tiếng, chuẩn bị nhận vai diễn đầu tiên.

Có một lần Từ Vĩnh Uy và Lưu Long đưa hắn đi them gia một bữa cơm xã giao, bữa cơm đó có một nhân vật lớn là “chủ tịch Đới” rất thích Lý Như Ý, trong bữa cơm liên tục nâng chén với hắn, nói với dung mạo xuất chúng của hắn, chỉ cần ba năm, sẽ nổi tiếng khắp toàn quốc.

Lý Như Ý cảm tạ chủ tịch Đới coi trọng mình, hắn biết công ty muốn lấy lòng nhân vật lớn này, lần nào chủ tịch Đới nâng chén, hắn cũng uống cạn.

Kết thúc bữa cơm, Lưu Long lại đề nghị đi KTV hát để giải rượu thả lòng, mọi người đương nhiên là đồng ý.

Tới KTV, Lý Như Ý được an bài ngồi bên cạnh chủ tịch Đới, mới đầu chủ tịch Đới chỉ cùng hắn uống rượu, tán gẫu vài chuyện bí mật trong nghề, coi như là đại lão trong nghề nâng đỡ vãn bối.

Lý Như Ý càng cảm kích, cho rằng mình gặp được tri kỷ, nhiệt tình mời rượu ông ta.

Không ngờ chủ tịch Đới ngồi xích lại gần, sau đó ôm vai, sờ tay sờ má Lý Như Ý, làm không khí dần trở nên quái dị. Lý Như Ý không quen tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy, còn đang tính toát làm sao để khéo kéo tránh đi mà không để tổn thương tự tôn ông ta thì ông ta mân mê dái tai hắn, ghé miệng tới dùng giọng hết sức ám muội nói:

- Chỉ cần cậu theo tôi, đám Bạch Khởi Nguyên hôm nay chính là cậu sau này ...

Sờ dái tai?

Lý Như Ý lập tức nghĩ tới một truyền thuyết lưu truyền trong nghề.

Lại thêm cái miệng ngập ngụa hơi rượu phả vào mặt, Lý Như Ý chỉ thấy máu toàn thân sôi lên, gạt mạnh tay chủ tịch Đới ra, quát:

- Ông coi Lý Như Ý này là loại người gì?

Chát!

Chủ tịch Đới không ngờ Lý Như Ý dám từ chối mình, vịt quay lên tận miệng rồi mà còn bay mất, vung tay tát luôn.

Một cái tát hết sức làm Lý Như Ý choáng váng mặt mày, khuôn mặt anh tuấn liền xuất hệt mấy vết đỏ sậm. Lý Như Ý làm sao mà chịu nổi chuyện này, vơ ngay chai rượu tây đập vào đầu chủ tịch Đới.

Choang một phát! Chai rượu tiếp xúc thân mật với cái đầu chủ tịch Đới, chai rượu thắng, chủ tịch thua ...

Kết quả hiển nhiên là chủ tịch vào viện.

5000 vạn mà chủ tịch Đới hứa đầu tư cho công ty không còn, Lý Như Ý bị công ty chôn vùi từ đó tới giờ, không thoát thân được.

Càng nhớ lại chuyện cũ, dù qua nhiều năm, lửa giận của Lý Như Ý vẫn chưa nguôi ngoai.

Bọn chúng muốn tặng mình cho tên chủ tịch Đới biến thái đó làm trò chơi, vì mình từ chối bị tên khốn đó nổi giận tát một cái ... Chả lẽ bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi, nguồn cơn do bọn chúng mà ra, vậy mà chúng đổ hết lên đầu mình à?

Mình làm sai cái gì chứ? Một lũ khốn kiếp.

Vì hắn không chấp nhận “quy tắc ngầm” bị công ty phong sát bốn năm trời, lãng phí tuổi thanh xuân như thế, uất ức không có chỗ phát tiết, tài hoa không có nơi thi triển.

Mắt nhìn những người cùng vào công ty cùng thời mình, ai nấy đều đã có thành tích không tệ, tái hoa được công chúng đón nhật. Cho dù không hot lên được thì cũng có vũ đài để hoạt động, làm chuyện mình thích.

Còn mình thì sao?

Mộng tưởng mãi mãi là mộng tưởng, ngày mãi mãi mãi không tới.

Lý Như Ý không hề hối hận, nếu như cho hắn cơ hội làm lại một lần nữa, hắn vẫn cứ vơ chai rượu đập.

Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện có thể làm, có chuyện không thể làm.

- Vì tôi mà công ty tổn thất 5000 vạn à? Nực cười, các người đem tôi ra đổi lấy đầu tư của người ta, bằng vào cái gì mà tôi phải đồng ý.

Lý Như Ý chỉ mặt Từ Vĩnh Uy mắng:

- Nếu vì tôi từ chối mà người ta không đầu tư vào hạng mục của các người thì đó là vì hạng mục của các người chưa đủ tốt, bằng vào cái gì mà tôi phải đền tiền cho các người?

- Lý Như Ý, sao tới giờ mà cậu vẫn còn hồ đồ như thế, nếu cậu không cầm chai rượu đập vào đầu chủ tịch Đới thì ông ấy có từ chối đầu tư không? Có mâu thuẫn với công ty chúng ta không?

Lưu Long thấy hắn chưa chịu giác ngộ, vỗ bàn:

- Cậu có biết chai rượu đó đập xuống, tôi và ông chủ phải đi xin lỗi bao lần không, đền bao tiền không?

- Là ai ra tay trước? Ông ta không tát tôi thì tôi có đánh ông ta không?

- Câu, cậu ... Sao cậu cứ thế chứ? Giờ là lúc thảo luận ai ra tay trước à? Giờ nói gì thì cũng muộn rồi, cậu thấy mình tổn thất, công ty còn tổn thất nhiều hơn. Cho nên ý ông chủ là, chỉ cần cậu bồi thường số tiền này, hợp đồng tự động giải trừ.

- Tôi không có tiền.

Lý Như Ý hừ một tiếng, muốn bồi thường à, đừng mơ, hắn không thấy mình làm sai gì hết:

- Chúng tôi biết cậu không có tiền, không phải chúng tôi đang nghĩ cách giúp cậu đây à? Cậu ký hợp đồng với chúng tôi, cậu đi kiếm tiền, công ty đưa cậu lên ... Nói không chừng hai năm sau cậu trả hết tiền cho công ty, vẫn có thể kiếm sống bằng bát cơm này. Cậu lãi lớn ấy chứ, đúng không?

Lưu Long dụ dỗ, hắn xót lắm chứ, nếu mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch thì 4 năm qua, số tiền Lý Như Ý có thể kiếm về cho công ty đâu chỉ 5000 vạn, ai muốn chôn vùi cây sinh tiền của mình, song nếu không làm thế, sao kẻ khác nghe lời:

- Có tiền tôi cũng không đền.

Lý Như Ý cứng rắn nói:

Lưu Long buông thõng vai, cười khổ bất đắc dĩ:

- Ông chủ, thằng này cố chấp ... Hết cứu rồi.

- Lý Như Ý, quả nhiên là có cốt khí, tôi không nhìn nhầm cậu. Lời cần nói chúng tôi đã nói cả rồi, chuyện nên nghĩ cho cậu, chúng tôi cũng nghĩ hết rồi.

Từ Vĩnh Uy lấy mấy từ giấy từ trong ngăn kéo ra:

- Đây là hợp đồng chúng tôi soạn thảo, cậu cầm lấy mà xem, đồng ý thì chúng ta ký, không đồng ý thì đường ai nấy đi, cậu cứ tiếp tục nát đi ở đây.

Lý Như Ý nhận lấy hợp đồng, bên kia chưa kịp thở phào thì roẹt, hắn xé làm đôi.

Roẹt, xé tiếp làm bốn, mắt nhìn chằm chằm chằm Từ Vĩnh Uy, lại xé tiếp, xé tới khi không đủ sức xe nữa mà thôi.

Sau đó cầm đống giấy vụn ném thằng vào mặt Từ Vĩnh Uy.

- Đồ rác rưởi.

Lý Như Ý mắng xong nhổ phì một bãi nước bọt, xoay người sai bước đi ngay, đằng đằng sát khí như hung thần giáng thế.

Từ Vĩnh Uy lần Lưu Long sững sờ tới không kịp có chút phản ứng gì.

Cũng như lúc tới, Lý Như Ý đi tới đâu xôn xao tới đó, thậm chí chỉ hơn không kém.

- Trời ơi, Lý Như Ý ... Làm sao, làm sao mặt anh toàn máu thế kia.

- Bên trong đó rốt cuộc xảy gì, sao lại đánh nhau? Không thể nào, anh ấy đánh nhau với với … chủ tịch à?

Có người tỉnh táo hơn thúc giục:

- Mau mau vào xem ông chú thế nào ... ngó nghiêng gì, vào xem đi hông phải hắn giết ông chủ rồi chứ?

Suốt quãng đường đi ra, phàm là ai nhìn thấy cảnh này đều kinh hoàng, không biết rốt cuộc có chuyện gì trong phòng tổng chủ tịch, cô thư ký xinh đẹp chạy vào trong, chưa kịp nói gì thì bị đuổi ngay ra ngoài, thư ý thấy gương mặt giám đốc đáng sợ như thế rối rít lui ngay, đồng thời ngăn cản người khác không tới gần tránh gặp họa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)