Trong gian phòng nghỉ ở ĐTH, thợ tạo mẫu tóc và thợ hóa trang vây quanh Bạch Khởi Nguyên, còn hắn ngồi trước gương, tay cầm di động, lát nữa hắn ghi hình tiết mục phỏng vấn trong phòng.
- Bạch gia, tin đồn của anh và Khổng Khuê lại xuất hiện rồi.
- Tưng bừng lắm, lại lên top 1 weibo rồi, Bạch gia của chúng ta đúng là hót.
- Chứ cần nói nữa à, Bạch gia là thiên vương số một.
Bên trong phòng đang nhốn nháo thì cửa mở ra, một cô gái chừng 30 tuổi đi vào, mặc bộ vest nữ xám rất chính thưc, dáng người cao ráo gợi cảm, tóc để ngắn gọn gàng chuyên nghiệp, đó là Đằng Vân, quản lý của Bạch Khởi Nguyên, cô mang cà phê tới:
- Bạch gia, cà phê của anh đây.
Bạch Khởi Nguyên nhận lấy cà phê, nhưng lại đặt lên bàn, không hề uống.
Đằng Vân hỏi thợ trang điểm và thợ làm tóc, giọng đôi phần lạnh lùng:
- Còn bao lâu nữa thì xong.
- Xong rồi.
- Phía bên tôi cũng ok rồi, đợi hai phút là được.
Thợ làm tóc phun keo định hình lên đầu Bạch Khởi Nguyên, mau mắn kết thúc công việc, ai chẳng biết quản lý Đằng Vân yêu cầu rất cao trong công việc:
Đợi mấy người kia xong việc thu dọn rời đi, gian phòng trang điểm chỉ còn lại Bạch Khởi Nguyên và Đằng Vân.
- Bạch gia, anh xem weibo của Khổng Khuê chưa?
Đằng Vân kéo ghế tới ngồi bên cạnh, cô luôn để ý sắc mặt của Bạch Khởi Nguyên, thận trọng hỏi, là quản lý theo sát Bạch Khởi Nguyên, là người hiểu tâm sự của hắn nhất, cũng biết hắn muốn gì. Mặc dù Bạch Khởi Nguyên chưa bao giờ nói thích Khổng Nhược Khuê, nhưng từ sự quan tâm của hắn có thể nhìn ra được, vị đại gia này tâm cao khí ngạo như thế, đã bao giờ lại bận tâm tới một cô gái như vậy.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nhưng nước chảy vô tình.
- Nhìn thấy rồi.
Bạch Khởi Nguyên mặt vô cảm nói:
- Khổng Khuê cũng có chút quá đáng rồi, loại chuyện này do công ty xử lý không phải xong rồi sao? Sao cô ấy có thể tự ý nhảy ra phát tin như thế? Cô ấy vội vội vàng vàng phủ nhận như vậy, người ngoài nhìn Bạch gia ra sao? Fan sẽ nhìn sẽ nhìn Bạch gia thế nào?
Đằng Vân có đôi chút bất mãn,
Bạch Khởi Nguyên quay sang nhìn Đằng Vân, tầm mắt của hắn vừa vặn nhìn qua cổ áo màu nhũ bạch, không có cúc, chiếc áo lót nâng ngực làm bầu ngực Đằng Vân vốn bắt mắt càng thêm thu hút, độ tuổi này Đằng Vân quả đào đang độ chín mọng chỉ chực hái, tuy vậy y không buồn nhìn thêm:
- Bọn họ sẽ nhìn tôi thế nào?
- Chuyện này ...
Đằng Vân nào dám nói:
- Nói là Bạch Khởi Nguyên này cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga chứ gì?
Bạch Khởi Nguyên nhếch môi trào phúng:
- Không thể nào, với thân phận và địa vị của Bạch gia, xánh đôi với Khổng Khuê quá dư ... Người ngoài nói gì cũng không thể nói Bạch gia là cóc ghẻ.
Đằng Vân vội vàng phủ nhận, an ủi:
- Chỉ là sợ chuyện này không có lợi cho hình tượng của Bạch gia ... Giống như ... Giống như Bạch gia muốn theo đuổi Khổng Khuê, cô ấy lại lại không coi ra gì.
Dừng lại một chút, không thấy Bạch Khởi Nguyên phản ứng, Đằng Vân bất bình thay:
- Sau khi Khổng Khuê cập nhật bài viết, tôi có vào xem bình luận, bọn họ nói cái gì mà , biết ngay Khổng Khuê không nhìn trúng Bạch gia, còn có người nói fan của Bạch gia lúc nào cũng nói Khổng Khuê dựa hơi danh tiếng của anh để nổi lên, người ta căn bản không thèm. Khổng Khuê đã đích thân ra mặt rồi, tôi thấy Bạch gia cũng nên có câu trả lời.
Bạch Khởi Nguyên im lặng rất lâu mới lên tiếng:
- Cô thấy tôi nên trả lời thế nào?
Đằng Vân được tuyển vào đội ngũ trợ lý của Bạch Khởi Nguyên từ 5 năm trước, mới đầu chỉ là trợ lý sinh hoạt mà thôi, nhưng gio công tác xuất sắc, đặc biệt được Bạch Khởi Nguyên tín nhiệm, dần thành quản lý, bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ Bạch Khởi Nguyên đều giao cho cô phụ trách.
- Bạch gia cũng đăng một tin, nói mình công tác bận rộn, hoàn toàn không biết chuyện này.
Đằng Vân mặt kiên định, nghiến răng tàn nhẫn:
- Nam nhân thần bí kia không phải là anh.
Bạch Khởi Nguyên nheo mắt nhìn cô gái trong gương điệu bộ tức giận còn hơn mình:
- Như thế thì chẳng phải đẩy Tiểu Khuê vào vòng xoay dư luận à?
Trước đó còn đồn đại ầm ĩ về quan hệ hai người, mọi người đều cho rằng nam nhân thần bí kia là hắn, nếu hắn lên tiếng phủ nhận, thanh danh của Khổng Nhược Khuê e không tốt.
- Bạch gia, người ta đã nhảy ra tát vào mặt anh rồi, anh còn nghĩ cho người ta sao?
Đằng Vân dùng cả hai tay nắm tay Bạch Khởi Nguyên lắc khẽ, ra sức khuyên nhủ:
Bạch Khởi Nguyên trầm ngâm chốc lát:
- Vậy cô dùng weibo chính thức phát tin đi.
- Bạch gia.
Đằng Vân còn muốn khuyên:
- Cứ quyết định như thế.
Bạch Khởi Nguyên chấm dứt thảo luận, mặc dù bề ngoài của hắn luôn mang tới cảm giác hiền hòa lịch sự, nhưng bản chất kiêu ngạo cố chấp, một khi quyết định điều gì, rất khó thay đổi:
- Tôi hiểu rồi.
Đằng Vân khẽ thở dài, cô biết, Bạch Khởi Nguyên thực sự thích Khổng Khuê, cho dù phát sinh ra chuyện như vậy, vẫn không thể làm quá tuyệt tình:
Weibo chính thức của Bạch Khởi Nguyên do Đằng Vân tự quản lý, sau khi không thể tuyết phục được hắn, lập tức lấy di động ra đăng tin.
“Do công việc bận rộn, nam nhân thần bí kia không phải là Nguyên ca của chúng ta, Nguyên ca không biết những chuyện kia.”
Đồng thời còn đăng kèm với bức ảnh tuấn mỹ của Bạch Khởi Nguyên vừa mới làm tóc xong.
Tức thì fan hâm mộ ùn ùn kéo tới, chia sẻ bình luận điên cuồng tăng lên.
Đăng tin xong, Đằng Vân cũng không đi xem bình luận của fan, cất di động đi, hỏi Bạch Khởi Nguyên:
- Bạch gia, nếu nam nhân kia không phải là anh thì là ai được nhỉ? Xem truyền thông đưa tin, hình như Khổng Khuê và nam nhân kia quan hệ thân mật lắm.
Bạch Khởi Nguyên biết nam nhân kia là ai rồi, hắn làm diễn viên, cho nên có phương thức ghi nhớ đặc thù về hình thể và tướng mạo của người khác.
Khi hắn nhìn thấy bóng lưng kia, nhận ra ngay phó tổng giám Trần Thuật.
Lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ hẹn nhau trong quán mày cũ nát. Tối hôm qua cơm liên hoan kết thúc, bọn họ lại ra lề đường ăn khuya là chuyện thuận lý thành chương.
“Rõ ràng là mình mời họ ăn món quý giá như vậy, còn mời uống rượu vang đắt tiền... Chẳng lẽ bọn họ còn chưa ăn no sao? Lại còn chạy ra quán bên đường mà ăn? Không phải sỉ nhục hắn sao?
Nơi tới đó Bạch Khởi Nguyên sôi máu.
- Tôi không biết.
Không biết nguyên do là gì, Bạch Khởi Nguyên không muốn nói thân phận nam nhân thần bí cho người khác:
Trần Thuật chỉ là một thứ phế vật bị Hoa Mỹ đá đi, một tên phó tổng giám nhỏ bé, hắn chỉ cần đưa một đầu ngón tay ra thôi cũng có thể dí chất như một con kiến ... Thằng nhãi đó sao có thể là đối thủ của mình? Làm sao xứng với Khổng Khuê?
- Hay là tôi tra giúp anh nhé?
Đằng Vân mắt lóe lên:
- Không cần đâu.
Bạch Khởi Nguyên nhìn cô:
- Chuyện của tôi và Khổng Khuê không cần cô xen vào. Tôi không muốn còn có chuyện như lần trước xảy ra nữa.
- Tôi hiểu.
Đằng Vân tủi thân nói nhỏ:
- Nhưng Bạch gia đã thích Khổng Khuê, vì sao không biểu lộ? Cứ dấu mãi trong lòng thế sao được, Bạch gia vì Khổng Khuê mà hi sinh nhiều thế nào, tôi biết, chẳng lẽ Khổng Khuê lại không biết? Bạch gia không nói, cô ấy liền vờ như không biết, lần này xảy ra chuyện, cô ấy lại là người đầu tiên nhảy ra đâm vào lưng Bạch gia, chuyện này không công bằng.
- Tôi tự có chủ trương.
Bạch Khởi Nguyên trầm giọng cắt lời:
- Bạch gia ...
- Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô làm tốt chức phận của mình là đủ.
Lúc này phòng nghỉ VIP bị người ta gõ cửa, nhân viên công tác tổ tiết múc đi vào thông báo:
- Bạch gia, đã tới giờ rồi ạ.
Bạch Khởi Nguyên mắt lạnh băng lượt qua Đằng Vân, ý tứ cảnh cáo đã rõ, sau đó thoáng cái hắn đổi sang nụ cười phong độ, lịch sự nói với nhân viên công tác kia:
- Làm phiền anh rồi.