- Uống nhiều quá rồi.
Khổng Nhược Khuê sờ gương mặt đỏ rực của Trần Thuật, thấy hơi nóng, toàn thân còn phả ra hơi rượu nồng nặc, có chút lo lắng, tửu lượng của Trần Thuật rất nát:
- Không sao, kỳ thực anh uống không nhiều, đổ ra ngoài còn nhiều hơn, mấy chục người, nhốn nhốn nháo nháo, ai biết đấy vào đâu.
Trần Thuật thả mình xuống ghế phụ lái, đắc ý khoe, dù sao thì văn hóa đất nước này là thế rồi, người không biết uống rượu như y thì phải biết cách vũ trang bản thân, mỗi điều áo ướt hết rồi, hơi khó chịu:
- Anh đã nhắn với Lạc Kiệt uống không nổi nữa, sau đó trốn theo lối sau, hà hà …
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây