Mọi chuyện hoàn toàn không phát triển theo chiều hướng đã suy nghĩ, thậm chí là tệ hết mức có thể, đương nhiên Đông Chính lớn như thế, mất Khổng Nhược Khuê chăng nữa cũng không phải là quá vấn đề, song là người kinh doanh, ai chê tiền? Khổng Nhược Khuê đâu chỉ là con gà đẻ trứng vàng, còn là tấm biển vàng.
Còn chưa đợi Lật Côn hoàn hồn, Trần Thuật đã đứng dậy khom người thật sâu:
- Lần nữa cảm ơn chủ tịch đã ủng hộ và chúc phúc cho tôi và Tiểu Khuê.
Lật Côn mặt âm trầm phát sợ, không nói không rằng.
Trần Thuật không để ý, nếu đã quyết định đi rồi thì không cố kỵ gì nữa, chỉ là mong muốn ra đi một cách vui vẻ hỏng rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây