- Đương nhiên, Khuê tỷ bận rộn như thế, làm sao có thời gian chú ý tới chuyện nhỏ nhặt của chúng tôi. Khuê tỷ chỉ quần đóng phim cho tốt là được, tôi là phán cứng của chị đấy, từ Bí Mật tới giờ chị không đóng phim nữa, đám fan hâm mộ chúng tôi đang mong đợi mỏi mòn.
Lâm Kỳ nói câu này cũng là thật lòng, hắn thực sự hâm mộ Khổng Nhược Khuê, diễn xuất chưa nói, đại mỹ nhân thế này, ai chả thích, đối diện thế này không dám nhìn cô quá chăm chú, khi xem phim thì có thể thoải mái YY rồi. Hiếm có cơ hội được gặp cô, không tranh thủ có chút giao tình là dại, khi cần xin chữ ký gì đó cũng dễ mở miệng đúng không. Xét về mặt lợi ích, ai mà biết lúc nào đó gặp xui xẻo, nếu được người ta đứng ra nói đỡ một câu, giá trị không nhỏ.
- Tôi đang đợi cơ hội đây.
Người ta khen như như vậy, Khổng Nhược Khuê cũng thích chứ, thái độ thân thiện hơn:
- Nhưng mà phải gặp được kịch bản hay đã.
- Khuê tỷ kén kịch bản có tiếng trong nghề rồi, đến cả biên kịch có tiếng cũng không dám đưa tới chỗ chị nữa, sợ bị chị từ chối mất mặt.
Tâm tình Khổng Nhược Khuê hôm nay rất tốt:
- Làm gì khoa trương như giám đốc Lâm nói, chẳng qua là sở thích mỗi người mỗi khác thôi. Được rồi, anh đi làm việc đi, không dám quấy rầy nữa.
- Khuê tỷ nói thế thì khách khí quá rồi, chị có việc gọi một câu là tôi có mặt, được cung cấp tài liệu diễn xuất cho Khuê tỷ là vinh hạnh của tôi.
Lâm Kỳ lưu luyến, song vẫn đứng dậy:
- Khuê tỷ, vậy tôi đi trước, chị làm việc đi ạ.
- Giám đốc Lâm hẹn gặp lại.
Khổng Nhược Khuê đứng dậy tiễn:
- Chị cứ ngồi, chị cứ ngồi đi.
Lâm Kỳ rối rít khom người nói, đây là đãi ngộ mà ông chủ cũng không có, vừa nãy phó tổng giám đốc đi, Khổng Nhược Khuê cũng có đứng dậy đâu, điều đó khiến hắn không kìm nổi tò mò:
- Khuê tỷ, tôi có câu hỏi nho nhỏ ... Cậu Trần Thuật đó, rốt cuộc có quan hệ gì với chị ạ?
Nói tới đó vội bổ xung:
- Không phải tôi nhiều chuyện đâu ạ, thuận miệng hỏi thôi.
Khổng Nhược Khuê không biết nghĩ gì đột nhiên không nhịn được khóe môi hiện lên đường cong mê đắm:
- Cậu ấy là thằng cháu ngốc của nhà dì Hai tôi ấy mà, họ hàng xa.
Lâm Kỳ “à” một tiếng, tự lẩm bẩm:
- Tôi nói mà ...
Chẳng biết là hắn nói gì, lần nữa cáo từ rời phòng hội nghị nhỏ.
Trở về văn phòng của mình, Lâm Kỳ có một cảm giác toàn thân mỏi mệt.
Nụ cười của Khổng Khuê luôn ngọt ngào mê người, tính cách cũng thân thiện gần gũi, ở bên cạnh nữ nhân như thế, vừa làm người ta hưởng thụ, lại vừa áp lực.
Nữ nhân này có chút yêu dị, chỉ đơn giản ngồi đó thôi khiến trái tim nam nhân nhảy nhót liên hồi, chết người hơn nữa là, muốn phạm tội nhưng mà xa không với tới.
Đem hồ sơ của Trần Thuật ra lật đi lật lại xem từng chữ một nghiên cứu.
“Tên nhãi này rốt cuộc là có quan hệ gì với Khổng Khuê?” Lâm Kỳ lẩm nhẩm trong lòng, nếu y quan hệ thân mật với Khổng Nhược Khuê, vì sao tới Hoa Mỹ làm hai năm? Tốt nghiệp một cái tới Đông Chính có hơn không? Lúc đó Khổng Nhược Khuê đã thành danh rồi mà, nếu y chạy tới đây làm việc, lại chả cung phụng như cha?
Nếu không có quan hệ, vì sao Khổng Nhược Khuê lại công khai chống lưng cho cậu ta, Trần Thuật hiện giờ bị liệt vào danh sách đen trong giới, có ai không biết chuyện rùm băng gần đây, thứ gì mẫn cảm nhất trong giới giải trí này? Đó là thông tin, nên hắn không tin Khổng Nhược Khuê không biết.
Trần Thuật là người Lạc Thành, Khổng Nhược Khuê là người Hoa Thành, cách nhau rất xa, không giống có quen hệ quen biết.
Đứa cháu ngốc nhà dì Hai à? Cô cũng coi tôi là đứa cháu ngốc của dì Hai cô sao? Cái cớ này, ai mà tin được.
Nghĩ hồi lâu Lâm Kỳ xác định được ba điều.
Thứ nhất, Trần Thuật có hậu thuẫn.
Thứ hai. Nhân tuyển phó tổng giám phòng kế hoạch.
Thứ ba: Không nên đắc tội với tên nhóc nguy hiểm đó, Vương Tín đã tự lấy thân thử đạn rồi.
Ba chuyện này làm cho Lâm Kỳ khá là đau đầu.
Lúc nãy hắn vừa nói trước mặt Trần Thuật là nếu y bước qua cái cửa kia sẽ không có chỗ dung thân ở Hoa Thành. Lời nói ra chưa tới hai tiếng lại gọi điện mời y về sao?
Người ta thì bị vả mặt, còn mình thì tự vả à?
Nhưng chuyện này lại không thể giao cho trợ lý làm. Dù sao mình và Trần Thuật có mâu thuẫn nhỏ, nếu trợ lý nói không được rõ ràng, mâu thuẫn thêm gay gắt ... Trần Thuật không tới đã đành, nhưng nếu dính dáng vào mâu thuẫn không liên quan. Không có mình, Khổng Khuê có lẽ dùng cách khác đưa Trần Thuật về Đông Chính, khi ấy chẳng phải tự chuốc lấy kẻ địch lớn à?
Thằng nhãi đó đâu phải là loại dễ chung sống, là thứ tàn nhẫn dám chơi cứng với cả nhân vật cỡ Vương Tin.
“Báo ứng, đây đúng là báo ứng mà ...” Lâm Kỳ thở ngắn than dài không thôi, công bằng mà nói, không có sự kiện kia thì lý lịch của Trần Thuật đã thuộc hàng ưu tú rồi, ai bảo hắn nổi ý đồ bất chính trước.
Do dự mãi, cuối cùng Lâm Kỳ vẫn phải nhấc điện thoại lên bấm số gọi cho Trần Thuật, rất nhanh, bên kia nhận máy:
- Xin hỏi, có phải là anh Trần không?
- Vâng, xin hỏi anh la ai?
Trần Thuật rõ ràng là có ý vị cảnh giác với số lạ:
Kỳ thực nãy giờ Lâm Kỳ do dự là tính xem phải nói gì, chứ cuộc điện thoại này thì khẳng định phải gọi rồi, áp tâm tư hỗn loạn xuống, cười ha hả:
- Tôi là Lâm Kỳ của Đông Chính đây, chúng ta vừa gặp nhau.
- Ồ, giám đốc Lâm, chào anh, không biết anh gọi điện cho tôi có chuyện gì không?
- Trần Thuật này.
Lâm Kỳ đổi sang cách xưng hô thân mật hơn:
- Là thế này, vừa rồi cậu đi, tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cậu nói có lý. Đông Chính chúng tôi coi trọng nhất là năng lực cá nhân, dù sao có năng lực mới có vị trí. Giả sử người vô dụng lại ở vị trí cao thì thật bất công.
- Song, song ... Chúng tôi cũng không thể bỏ qua nhân phẩm, người có nhân phẩm không đoan chính mà ở vị trí cao, sức phá hoại càng lớn. Cậu có thể kiên trì được phẩm hạnh lẫn đạo đức nghề nghiệp của mình, đối diện với cám dỗ không dao động. Bất kể năng lực hay nhâm phẩm đều là người mà Đông Chính chúng tôi đang cần. Cho nên phòng nhân sự chúng tôi trải qua cẩn nhắc cẩn thận, quyết định chọn cậu làm phó tổng giám sát phòng kế hoạch .. Thế nào hả, cậu còn muốn chứ?
- Tôi muốn, đây là vinh hạnh của tôi.
Trần Thuật trả lời rất dứt khoát, sau đó có vẻ thận trọng:
- Giám đốc Lâm, anh nói thật chứ?
- Đương nhiên là thật, mặc dù vừa rồi chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng đó chỉ là va chạm về cách làm việc thôi, vì muốn tốt cho công ty cả mà, tôi suy xét lại, vẫn thấy cậu thích hợp nhất.
Lâm Kỳ dĩ nhiên không thể tỏ ra quá yếu thế, dù sao vẫn phải giữ hình tượng kiêu ngạo của lãnh đạo chứ, ài, chỉ tại bà cô tổ Khổng Nhược Khuê đó, đánh tiếng với mình trước có phải là hai bên cùng vui vẻ rồi không, bảo sao hôm nay lại đột nhiên tới công ty chứ:
- Nếu cậu vẫn chưa thay đổi ý định thì mai tới báo danh, khi đó chúng ta sẽ nói chuyện thạt kỹ càng.
- Cám ơn giám đốc Lâm, cám ơn giám đốc Lâm rộng lượng, vừa rồi thái độ của tôi không được tốt, tôi trịnh trọng xin lỗi.
- Ha ha ha, đã làm việc thì sẽ phát sinh va chạm, ý kiến trái chiều thôi, nói rõ ra là được rồi ...
Lâm Kỳ cười ha hả:
- Phải rồi Trần Thuật, quan hệ giữa cậu với Khuê tỷ không tệ nhỉ?
- Khuê tỷ là ai?
- Khổng Khuê.
- Tôi không quen.
- Ha ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu.
Lâm Kỳ nghe được câu trả lời làm hắn thỏa mãn, hai người này, có vấn đề, để xem dấu được tới khi nào, mắt hắn sáng lên, bộ dạng ngồi ở trong màn chướng, quyết thắng ngoài vạn dặm, Gia Cát Lượng tái sinh cũng đến thế mà thôi:
Chương 026+:27: Hoa khôi thôn.
Cho tới tận khi trong điện thoại truyền ra tiếng tu tu tu, Trần Thật vẫn có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ.
Ai bảo đối phương cứ như hai người khác nhau vậy.
Trước đó gặp nhau trong văn phòng thì Lâm Kỳ hách dịch, âm hiểm, vừa mới rồi lại ấm áp như gió xuân.
Trần Thuật xem thời gian, từ lúc rời Đông Chính tới giờ còn chưa đầy hai tiếng, trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Lâm Kỳ lại thay đổi lớn như thế.
Lâm Kỳ nói tới quan hệ giữa mình và Khổng Nhược Khuê, chẳng lẽ Khổng Nhược Khuê đã có tác động gì vào hắn sao? Nếu Khổng Nhược Khuê không nói gì, làm sao hắn biết được mình quen cô ấy?
- Khổng Khuê ...
Trần Thuật lẩm bẩm cái tên này, lòng có cảm giác khó tả, nói là quen nhau thì hai người mới chỉ gặp nhau hai lần, không nếu miễn cưỡng tính cả lần ở Đông Chính thì giờ là ba lần rồi:
Lần đầu cô ấy nhặt cái gót giày của mình, lần thứ hai là nhặt mình ... Trần Thuật quyết định thay đổi thói quen xấu rươi đồ rơi người lung tung như thế.
Lần thứ ba là vừa mới rồi ở Đông Chính, thật kỳ lạ, Hoa Thành rộng lớn như thế, vậy mà trong thời gian ấy mình có cơ hội gặp Khổng Khuê những ba lần.
Mình chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty, còn cô ấy là minh tinh lớn được ngàn vạn người yêu thích, bọn họ vốn là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau mới đúng.
Nếu nói hai bọn họ là người xa lạ thì càng không đúng.
Mình đã từng tắm từng ngủ ở nhà Khổng Nhược Khuê, ngay cả bộ dạng cô ấy khoe nguyên cặp chân dài miên man với cái mặt nạt cũng nhìn thấy rồi. Nói không ngoa chuyện này lộ ra, e là bị fan hâm mộ của cô ấy truy sát.
Trần Thuật cảm giác Khổng Khuê hiểu mình nhiều hơn là mình hiểu về cô, nhưng mà không có chứng cứ nào hỗ trợ quan điểm này. Nói ra người ta cười cho rụng răng, bảo y hoang tưởng không chừng.
Tóm lại mà nói quan hệ của bọn họ là: Quái dị.
“ Có cơ hội nói chuyện với cô ấy xem sao.” Trần Thuật nghĩ trong lòng như thế, nhưng mà e là khó có cơ hội rồi, cái bộ dạng cao ngạo lạnh lùng vừa nãy, làm y hơi chột dạ.
Thôi, dù thế nào hôm nay cũng tìm được công việc rồi, đây là chuyện mừng, là chuyện đáng vui mừng duy nhất trong ngày tháng u ám vừa rồi, không khác gì người rơi xuống đáy vực sâu, đột nhiên có bàn tay nắm lấy kéo lại..
Trần Thuật muốn ăn mừng, muốn chia vui cùng với bạn bè, thế nên lập tức gọi điện thoại cho Thang Đại Hải, Thang thiếu gia ở bên kia ấp a ấp úng, nói trưa nay mẹ hắn muốn hắn về nhà ăn cơm, vì có khách tới nhà, cúp điện thoại luôn, gọi cho Lý Như Ý, căn bản không ai nghe máy, chả hiểu hắn làm gì.
Không đúng lúc tẹo nào.
Có tin tốt mà không người chia sẻ khác gì mặc áo gấm đi đêm, toàn thân ngứa ngáy bứt rứt, tư vị đó quá khó chịu, Trần Thuật không muốn khó chịu, thế là gửi tin nhắn cho Tiểu Mộng và Hầu Tử, đồng nghiệp cũ ở Hoa Mỹ, nói là mình sắp tới Đông Chính làm việc.
Quả nhiên ngay lập tức Hầu Tử gửi tin nhắn chúc mừng, tiếp đó là Tiểu Mộng đòi khao, tâm tình Trần Thuật tốt lên nhiều.
Còn về phần Chu Giai Mô, hắn không xứng chia sẻ niềm vui này với mình.
Đi đi lại lại trong căn phòng trống, Trần Thuật lúc nhảy cẫng lên, lúc thì vẫn nắm đấm múa may như điên, còn ngoạc miệng cười rất ngốc.
Cảm thấy chưa đã, Trần Thuật đóng cửa ra ngoài, còn một người nữa y muốn chia sẻ niềm vui này.
Lúc này chưa phải là giờ ăn cơm, cho nên quán Lão Gia không có khách.
- Lão Gia, cháu tới rồi.
Trần Thuật đẩy cửa đi vào nói lớn:
- Không phải chú nói tìm được việc thì chú sẽ mời cháu ăn à? Chú nói có giữ lời không?
Lão Gia ở bếp, vừa nhào mỳ vừa trả lời:
- Thế nào, tìm được việc rồi à, ở đâu thế?
- Phó tổng giám của Truyền thông Đông Chính, coi như chức vụ còn tăng thêm một chút.
Trần Thuật dương dương đắc ý, mồm thì nói là “một chút”, nhưng mà minh họa hận hai tay không đủ dài:
Lão Gia cười khà khà:
- Thằng nhãi giỏi lắm, tôi biết cậu giỏi mà.
- Chú đừng vội khen cháu, ăn thiết thực hơn, cháu muốn ăn lòng xào, gà cay Tứ Xuyên, cá hấp, tốt nhất thêm đĩa rau chân vịt trộn tỏi. Gần đây ăn uống không được dinh dưỡng lắm, hôm nay phải bù lại.
Trần Thuật liền một hơi báo ra mấy món mà mình thích ăn nhất:
- Còn chưa chuẩn bị nguyên liệu thì sao làm được nhiều món như thế? Với lại lát nữa khách tới rồi mà tôi còn chưa nhào xong bột mỳ đây này ... Buổi tối đi, để tối hẵng tới. Chiều nay tôi đi mua thêm ít rau, tối nghỉ bàn làm món ăn cho cậu.
- Lão Gia, chú định quịt nợ à? Cháu nói cho chú biết, chú chạy được chứ cái quán này không chạy được đâu.
Trần Thuật đang rất vui cho nên đùa:
- Nếu chú mà không mời cháu ăn, ngày ngày cháu tới đây ăn, ăn xong chạy, chú đừng hòng đuổi được cháu.
- Á à, cái thằng nhãi thái tha, chẳng qua chỉ là một bữa ăn thôi, tôi thèm quịt chắc. Tối đi, để đến tối, tối nay chúng ta uống say một bữa.
Lão Gia cũng hết sức vui vẻ, nhéo một cục bột ném Trần Thuật:
- Được, vậy cho cháu bát mỳ móng giò trước đi.
Trần Thuật kéo ghế ngồi xuống, cứ như đại gia:
- Mỳ móng giò thì không thành vấn đề, tôi vừa hầm xong, lát nữa làm cho cậu, thơm lắm đấy.
- Bát mỳ này cũng tính vào bữa tối đấy nhé, tối nay cháu không ăn mỳ nữa là được.
Trần Thuật vừa lấy điện thoại ra xem vừa nói chuyện với Lão Gia:
- Cút cút cút ...
Lão Gia tức giận mắng:
- Tôi không phải cha cậu, cậu cũng không phải cha tôi, không phục vụ nổi.
Trần Thuật cười hì hì, ngồi rảnh rỗi gõ tên Trương Thục vào ô tìm kiếm, phát hiện sự kiện Trương Thục say rượu lái xe đã bị xóa rất nhiều rồi, chỉ còn vài trang tin nhỏ vẫn còn giữ, song không gây lên được sóng gió gì nữa.
Thái Chiêu cuối cùng đã nhận lời mời gặp mặt của phía Hoa Mỹ, có điều giữa bọn họ đạt được hiệp nghị gì thì không còn là chuyện Trần Thuật quan tâm nữa, với y đó là quá khứ rồi.
Đương nhiên, tiền đề là họ phải tuân thủ ước định.
Lại mở trang tin tức xem tin trong ngoài nước, xem hết tình hình thời sự thế giới, cũng chỉ có thể buông vài tiếng thở dài, nhân vật nhỏ như y xem tin thời sự chỉ đề không lạc hậu với thời cuộc, cùng lắm viết vài dòng bình luận phẫn nộ hoặc cảm khái vô nghĩa mà thôi.
Xem xong tin thời sự, Trần Thuật chuyển sang xem tin tức giải trí, đó là thói quen hai năm qua.
“ Nghi ngờ đại minh Khổng Khuê ngờ bại lộ ái tình“.
Nhìn thấy dòng chữ in đậm được đính lên trên cùng phần tin tức giải trí, Trần Thuật ma xui quỷ khiến thế nào bấm luôn vào đó.
Tin tức kể tin đồn chuyện yêu đương giữa Khổng Khuê và nghệ sĩ cùng công ty là Bạch Khởi Nguyên, hơn nữa còn kèm theo bức hình hai người thân mật ăn cơm trong một nhà hàng tây.
- Thì ra là có bạn trai rồi ...
Trần Thuật lẩm bẩm,có cũng là bình thường, mỹ nữ như vậy không ai theo đuổi mới là lạ, nhưng thật giả thế nào thì chưa nói chắc được.
- Cậu nói gì thế?
Lão Gia bê một bát mỳ móng giò đặt trước mặt Trần Thuật:
- Ai có bạn trai rồi?
- Không ạ, đồng nghiệp của cháu ...
Mai Trần Thuật tới Đông Chính báo danh, gọi là đồng nghiệp cũng không sai:
Đề tài này chúng nọc mấy người già cô độc như Lão Gia rồi:
- Thằng nhóc này nên tìm bạn gái mới đi, nữ sinh tới chỗ tôi ăn nhiều lắm, cũng có vài cô bé ngoan hiền, tìm thấy ai vừa ý, tôi xin sđt cho. À, mà đám trẻ các cậu hay tán gẫu trên cái QQ gì đó đúng không?
- Vừa ý chú hay vừa ý cháu.
Trần Thuật đùa, đây là đề tài tạm thời y không muốn nhắc tới:
- Chẳng lẽ cháu cứ ngồi ở trong quán này đợi cô gái vừa ý tới?
- Vừa ý tôi, nói cho cậu biết, đừng thấy tôi nhiều tuổi mà xem thường, mắt tôi chuẩn lắm, khi tôi tìm mẹ cho con tôi, cô ấy là đóa hoa có tiếng ở trong thôn đấy. Với lại bây giờ không phải thịnh hành cha mẹ giúp con cái ra công viên tìm đối tượng sao? Chuyện của cậu để tôi lo.
Lão Gia vỗ ngực có vẻ hứng thú lắm:
- Đừng đừng chú ơi, cháu không vội.
Trần Thuật tưởng tượng ra cảnh Lão Gia ra công viên hoặc là chân cầu cầm một tấm biển có ảnh kèm theo lý lịch của mình, gặp ông bà già nào liền tới hỏi con gái nhà ông ba tuổi tác ra sao học vấn thế nào, có thể trao đổi cách liên hệ không là toàn thân đã nổi hết da gà da cóc, còn gì bêu mặt hơn nữa:
- Trên chữ sắc là cái đao, nam tử đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng. Cháu vừa mới vào Đông Chính, đang tính thêm hai năm nữa thăng chức tổng giám, năm năm lên làm giám đốc bộ phận, rồi thêm năm năm nữa đủ vốn liếng kinh nghiệm đi sáng nghiệp trước 40, tự mở công ty của mình. Lão Gia, lúc đó chú không cần mở quán nữa.
- Không mở quán nữa thì làm gì?
- Ngự trù của Trần phủ, cháu để vị trí cho chú.
- Cũng là làm cơm cho người ta, chẳng bằng tôi bán mỳ ở đây, thích thì bán, không thích thì đuổi cho tự do tự tại.
Lão Gia chẳng chút khách khí nói:
Hai người đang nói cười thì có tiếng đẩy cửa, quay đầu ra chỉ thấy một cô gái trẻ cao ráo đeo kính râm siêu lớn che gần hết mặt cùng cái mũ rộng vành đẩy cửa đi vào, có vẻ hết sức quen thuộc gọi:
- Lão Gia, cho cháu bát mỳ lòng.
- Tiểu Khuê tới à?
Lão Gia cũng cười như thấy con gái ruột, niềm nở đứng dậy nói:
- Ít người, cứ tùy tiện chọn chỗ mà ngồi, để tôi làm mỳ cho.
- Vất vả cho chú rồi.
Cô gái ngồi xuống cái bàn ở góc:
Trần Thuật vì tiện nói chuyện với Lão Gia cho nên kéo ghế ngồi phía bên phải sát bếp, cô gái thì ngồi ở phía trái cũng gần bếp. Quán mỳ không rộng, chỉ có hai hàng bàn ghế, như thế bằng với hai người ngồi cùng bàn với nhau.
Cô gái là vị khách duy nhất trong quán, đang rảnh rỗi, Trần Thuật tò mò nhìn.
Vừa rồi nghe giọng có vẻ quen, nhưng vành mũ kéo thấp, vào quán cũng không bỏ kính râm ra cho nên Trần Thuật chỉ nhìn thấy nửa bên mặt trắng trẻo non mịn, cái tai xinh xinh, cái cổ phấn hồng đeo sợi dây chuyền bạch kim, thân trên là áo sơ mi lụa trắng khoét nách, phần cổ kết đóa hoa lớn che đi đồi ngực, chất liệu lụa mờ sau lưng lộ ra dây áo lót. Dưới là chiếc váy dài tới gối, chân đi đôi xăng đan, lúc này ngồi vắt chân đu đưa.
Quen quá, thoáng chốc Trần Thuật nhớ tới cảnh giây phút xao động khi mỹ nữ tức giận xé toạc mặt nạ ra, hơn nữa vừa rồi, nghĩ lại thì đúng là giọng Khổng Nhược Khuê ... Giọng ríu rít trong trẻo như chim sơn ca vậy, rất có linh khí, không có chút che dấu nào.
Còn lúc ở công ty, nghe cô nói chuyện với người ta, giọng chậm hơn trầm ổn hơn, giống như cố tình áp chế bản tính của mình.
Nhưng mà mỹ nữ đó là đại minh tinh Khổng Nhược Khuê lừng lẫy mà, Khổng Nhược Khuê sao lại ăn mỳ ở quán Lão Gia tồi tàn này?
Nếu ông già ấy mà biết Trần Thuật nghĩ gì e là đấm y rụng mấy cái răng.
Vì Trần Thuật cứ nhìn chằm chằm, cuối cùng khiến cô gái đang xem di động nhận ra, cô liếc nhìn về phía Trần Thuật một cái, sau đó quay đầu đi.
Mấy giây sau đột nhiên cô đứng dậy đi thẳng về phía Trần Thuật.
Xoẹt.
Cô gái kéo ghế ngồi xuống đối diện, mắt nhìn y, hỏi:
- Có phải anh thích tôi không?
- Không, không phải.
Trần Thuật phủ nhận, thời buổi nam nhiều nữ ít, cho nên các con gái có giá lắm, cũng dã man lắm, nói một câu không hợp là tát ngay, mà câu hỏi này sắc bén quá, trả lời ra sao:
Bốp!
Cô gái vỗ bàn:
- Lừa gạt, không thích tôi vì sao cứ nhìn tôi chằm chằm như thế?
Đấy, biết ngay mà, không khéo ăn đòn như chơi, Trần Thuật vội nói:
- Tôi thấy cô giống một người bạn của tôi.
- Bạn nào của anh vừa vặn là ngôi sao quốc tế Khổng Khuê? Tôi nói cho anh biết, câu này tôi nghe quen rồi ... Nói câu nào khác biệt chút đi.
Cô gái đánh đá nói:
- Không, không ...
Trần Thuật lại càng cuống, nói mà không biết mình đang nói gì nữa:
- Giống Trương Đại Nha ở trong thôn chúng tôi, suốt ngày mặc cái áo bông đỏ, trốn ở trong miếu nát ăn rỉ mĩu.
- Trương Đại Nha có phải hoa khôi thôn anh không? Có phải anh thầm yêu cô ấy không?
Cô gái tháo kính râm xuống, lộ ra dung mạo như hoa như ngọc, không phải Khổng Nhược Khuê thì là ai, hai má phồng lên như bánh bao, mắt tròn xoe, có vẻ rất tức giận, cứ như Trần Thuật “thầm yêu” mình là chuyện không thể tha thứ.
- Khổng Khuê ...
Trần Thuật ngạc nhiên không thôi, đúng là Khổng Nhược Khuê thật, kinh ngạc hơn nữa cô gái này lại còn chạy tới quán Lão Gia ăn mỳ:
- Trả lời câu hỏi của tôi.
Khổng Nhược Khuê không biết vì cớ gì khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, bộ dạng không trả lời tôi giết:
- Trương Đại Nha không phải hoa khôi trong thôn, tôi cũng không thầm yêu cô ấy.
Trần Thuật hoang mang ứng đối, chưa hiểu mình lâm vào cảnh gì, cô gái này sao kỳ lạ thế:
- Cô gái đẹp như thế vì sao không phải là hoa khôi thôn? Thôn của anh có ai xinh đẹp hơn cô ấy à? Vì sao anh không thầm yêu cô ấy? Anh có phải là người không?
Không Nhược Khuê liên tục dồn ép:
- Tôi, tôi ...
Trần Thuật bị cái mồm nhỏ liến thoắng của Khổng Nhược Khuê làm ứng phó không kịp, vừa mở mồm đã bị hỏi câu khác, đành đầu hàng:
- Được rồi, cô nói sao thì là thế, Trương Đại Nha là hoa khôi thôn, tôi thầm yêu cô ấy.
- Hừm, Trương Đại Nha tôi thuộc về con trai ngốc của trưởng thôn, tôi nói cho anh biết Cẩu Đản ( Cớt Chó) , chúng ta căn bản không có chút khả năng nào đâu, anh bỏ ý định đó đi. Anh có đợi tôi một nghìn năm, một vạn năm cũng không có cơ hội đâu.
- Tôi biết, tôi biết.
Trần Thuật tới nước này chỉ còn biết phụ họa theo, gật đầu lia lịa:
- Tôi không xứng với cô.
Khổng Nhược Khuê đeo kính lên, bĩu môi:
- Mất hứng thế, xong nhanh vậy à?
Trần Thuật còn chưa hoàn hồn sau màn giao phong hoàng đường tức cười vừa rồi, cầm cốc nước lên uống, vì hơi khẩn trương nên uống cũng hơi gấp, “ực” một cái nửa cốc nước lớn:
- Vừa rồi cô chơi cái trò gì thế?
- Anh không nhìn ra à?
- Không nhìn ra, trước kia chưa ai chơi với tôi như thế.
- Có người từng chơi với anh rồi, nhưng anh quên mà thôi.
Khổng Nhược Khuê cười lạnh:
- Vừa rồi tôi đóng vai thiếu nữ xinh đẹp đanh đá gặp phải ánh mắt bỉ ổi của lưu manh trêu ghẹo, cho nên dũng cảm đi tới tranh đấu ... Ai mà ngờ anh trở giọng, câu chuyện tình yêu đô thị biến thành ái tình thôn quê, tôi lại biến thành Trương Đại Nha suốt ngày mặc áo bông đỏ.
- Con ăn rỉ mũi.
May mà Trần Thuật thông minh, năng lực tiếp nhận cũng cao, bổ xung:
- Anh mới ăn rỉ mũi ấy, sắp đặt này không phù hợp với hoa khôi thôn, tôi sửa kịch bản rồi.
- Cô thường làm như vậy à?
Trần Thuật hiểu rồi, không ngờ Khổng Nhược Khuê lại say mê với diễn xuất như vậy, loại chuyện này mà truyền đi chắc là làm fan hâm mộ của cô chấn động:
Chương 028+:29+30+31:
- Một nghệ sĩ giỏi phải chịu khó quan sát, chăm chỉ suy nghĩ, đồng thời mỗi giây mỗi phút phải gọt giũa khả năng diễn xuất của mình. Đi vào giữa quần chúng, hóa thân thành người như bọn họ. Ví như vừa rồi tôi đột nhiên ngồi trước mặt anh đưa ra câu hỏi, làm anh kinh ngạc, biến hóa trên nét mặt và ánh mắt của anh, cùng câu trả lời sau đó, đều là tư liệu diễn xuất mà tôi cần thu thập. Nếu đơn thuần dựa vào tưởng tượng sẽ không đạt được hiệu quả chân thật. Tôi gọi điều này là “phản ứng tức thời” trong diễn xuất.
Khổng Nhược Khuê mặt đầy kiêu ngạo, thái độ kiểu mau mau khen tôi đi:
- Có phải là thấy tôi chuyên nghiệp lắm không? Tôi nói cho anh biết, thành công của mỗi người không phải là ngẫu nhiên đâu.
Tràn Thuật vừa thán phục vừa bị cô gái khác thường này làm dở khóc dở cười:
- Cô đã bao giờ vì thế mà bị ăn đòn chưa?
- Hừ, anh nhìn mặt tôi xem.
Khổng Nhược Khuê hai tay ôm gương mặt xinh đẹp làm ra vẻ đám yêu:
- Chỉ cần là một nam nhân bình thường, ai đành lòng ra tay? Với lại không phải tôi gặp ai cũng diễn.
- Vậy vì sao lại là tôi?
- Trong quán mỳ ngoài anh ra thì còn ai nữa không, dù sao thì cũng rảnh mà.
Trần Thuật có chút tổn thương, dù sao y cũng khá tự tin về vẻ ngoài của mình:
- Sao cô lại bám theo tôi tới đây? Quán mỳ Lão Gia này là nơi tôi thường tới ăn cơm. Lão Gia giống như cha ruột của tôi vậy, vì thế quán mỳ của Lão Gia là quán mỳ của tôi ... Cô chạy tới đây làm gì?
- Bám theo?
Hàng mi dài của Khổng Nhược Khuê chớp chớp:
- Tôi mà bám theo anh ấy à?
- Cô đừng nói với tôi là mấy lần gặp nhau đều tình cờ nhé, tôi không tin duyên phận của chúng ta tốt thế đâu.
Có lẽ nếu là cô gái khác chứ không cần nói là một minh tinh, Trần Thuật không nói chuyện kiểu này, với Khổng Nhược Khuê thì rất lạ, cảm giác rất tự nhiên, làm y không cần phải khách khí:
- Anh tới Đông Chính phỏng vấn là do tôi bảo à?
Khổng Nhược Khuê chất vấn ngược lại:
- Cái đó không phải.
- Anh bị rơi gót giày là do tôi cưa đứt à?
- Cái đó cũng không.
- Anh tới KTV Minh Châu hát là tôi gọi anh tới à? Hát xong tôi gọi anh tới phòng tôi đấy à?
Lại lần nữa bị những câu hỏi liên tiếp làm á khẩu, Trần Thuật chỉ còn nước nói thật:
- Cho nên tôi mới tò mò vì sao chúng ta cứ gặp nhau suốt như thế.
Khổng Nhược Khuê cười ngọt:
- Đó gọi là duyên phận.
Mặc cho tài ăn nói của Trần Thuật rất tốt cũng không cách nào bắt bẻ được luận điểm này.
- Vậy sao cô lại tới đây?
Trần Thuật vẫn còn cố chống trả:
- Đây là một cái quán mỳ nhỏ, chẳng phải nhà hàng danh tiếng. Tôi biết nơi cô ở, tiểu khu đó cách chỗ này mười mấy km, cô đừng nói với tôi cô đi xa như thế là vì ăn một bát mỳ.
- Đúng thế, chỉ vì ăn một bát mỳ.
Khổng Nhược Khuê gật đầu xác nhận:
- ..
- Không tin à?
- Cô coi tôi bị thiểu năng chắc?
Trần Thuật có chút tức giận, cô gái này lại nhập vai vào nhân vật gì rồi:
- Không, tôi chỉ coi anh là thằng ngốc.
Thái độ của Khổng Khuê rất kiên định:
- Này thằng nhóc nói cái gì thế hả?
Lão Gia đột ngột xuất hiện vung tay bợp Trần Thuật một cái:
- Đừng có mà xem thường quán mỳ của tôi nhé, nổi tiếng lắm đấy, có cả người ở thành phố khác chạy tới ăn mỳ, chỉ có thằng nhóc cậu không biết quý trọng, đúng là bụt chùa nhà không thiêng.
Nói rồi đặt một bát mỳ lớn trước mặt Khổng Khuê, lòng lợn chất đầy ắp.
- Tiểu Khuê, ăn cho nóng, cần gì thì cứ tự lấy nhé.
Lão Gia tỏ ra rất ân cần:
- Vâng ạ, cám ơn Lão Gia.
Khổng Nhược Khuê chớp mắt cái đã biến thành cô gái ngoan ngoãn hiền thục:
Trần Thuật nhìn bát mỳ ghen tỵ:
- Lão Gia, làm sao cô ấy còn có nhiều lòng hơn cả cháu.
- Con bé là con gái tôi, cậu quản được chắc.
Lão Gia mắng xong về bếp bê ra một bát mỳ chân giò đặt trước mặt Trần Thuật:
- Hai đứa nói chuyện đi, tôi còn bận việc.
Xoay người đi, đứng sau lưng Khổng Nhược Khuê, Lão Gia lén lút ra ám hiệu với Trần Thuật “ thằng nhóc tranh thủ cơ hội đi, đừng để cô bé này chạy mất”, xem ra ông thực sự định tìm bạn gái mới cho Trần Thuật.
Cái ông già này thật là.
- Cô quen Lão Gia à?
- Thì sao nào?
Khổng Nhược Khuê lườm một cái:
- Sao cô lại quen Lão Gia, dù sao chỗ này cũng cách nhà cô xa thế cơ mà.
Trần Thuật không nén nổi tò mò, hạ thấp giọng hỏi, sợ Lão Gia nghe thấy mình chê bai quán mỳ này cho một tát:
Khổng Nhược Khuê gắp miếng lòng lớn cho vào miệng, mặt đầy hạnh phúc:
- Anh biết gần đây tôi không đóng phim.
- Đúng, ai chả biết.
Trần Thuật gật đầu, Khổng Nhược Khuê từ sau khi quay xong bộ phim cực hot năm ngoái là Bí Mật thì không đóng phim nữa, fan hâm mộ chờ đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì, suốt ngày than khóc xin cô tái xuất, đám anti được thể cho cô danh hiệu “nghệ sĩ lười nhất năm, ác ý hơn nữa nói cô có thai rồi nên nghỉ, nói tóm lại, dù Khổng Nhược Khuê chẳng làm gì hết người ta cũng bàn tán :
- Nếu không quay phim thì tôi có rất nhiều thời gian, thế nào cũng phải làm chút việc trong thời gian rảnh rỗi.
Khổng Nhược Khuê túm mái tóc búi gọn gàng trên đầu, chuẩn bị ăn mỳ:
- Hơn một năm qua cô đều tìm kiếm kịch bản tốt phải không?
Trần Thuật tim đập mạnh, không biết nếu mình đem kịch bản mình viết cho cô ấy xem thì có hi vọng không, nếu được đại minh tinh như cô ấy nhìn trúng, đây là cơ hội lớn, mình chẳng mấy chốc mà nổi tiếng:
- Không.
Khổng Nhược Khuê ăn rất thô bạo, khó tưởng tượng cái miệng nhỏ xinh xinh kia có thể ăn mạnh mẽ như vậy, hai cái má phồng lên, dáng vẻ hưởng thụ lắm:
-Thời gian rảnh tôi dùng để lên mạng xem mấy kênh món ngon.
- ...
Thực sự là chẳng giống suy đoán của Trần Thuật chút nào, cô gái này khác thường:
- Mấy tháng trước, đại khái là ba bốn tháng, tôi xem một video phỏng vấn, nói ông già mất vợ sớm, một mình nuôi con gái khôn lớn, kết quả con gái tốt nghiệp đại học liền đi Pháp. Ông già nhờ con gái, muốn cùng con sang Pháp, nhưng không chịu được thói quen sinh hoạt bên đó, nên một mình về quê.
- Cô con gái thích ăn mỳ do cha làm, ông già liền mở một quán mỳ ở đầu ngõ, gần quán có trường đại học, không ít sinh viên thích tới quán ăn. Ông già nhìn những sinh viên kia ăn mỳ của mình, hạnh phúc như làm cho con gái ăn.
- Vậy là cô tới đây ăn?
Trần Thuật hiểu ra, hôm đó cô ấy cũng tới quán Lão Gia ăn mỳ, sau đó thấy mình rơi gót giày:
- Bingo.
Khổng Nhược Khuê búng ngón tay:
Lần đầu tiên Trần Thuật phát hiện ra, thì ra con gái búng ngón tay cũng ngầu như vậy.
- Xem xong đoạn video đó tôi vô cùng cảm động, cho nên chỉ cần có thời gian là tới đây ăn mỳ, đôi khi một tuần tới mấy lần. Đương nhiên nếu đi công tác hoặc ra nước ngoài thì khỏi nói rồi.
- Tôi chưa bao giờ xem video đó.
Trần Thuật quay đầu nhìn Lão Gia đang bận bịu trong bếp, lòng áy náy, câu chuyện thì y biết, cũng là nguyên nhân y thường dẫn Lăng Thần tới đây ăn, còn hay bắt chuyện với Lão Gia rồi trở nên thân thiết, không ngờ Lão Gia từng được phỏng vấn, còn là chủ quán nổi tiếng:
- Lão Gia chẳng phải danh nhân, phỏng vấn chỉ chiếu ở kênh ẩm thực, cho nên tất nhiên là anh không chú ý.
- Nhưng mà tôi cũng thường tới đây sao chưa bao giờ gặp cô?
Trần Thuật thắc mắc, Khổng Nhược Khuê là đại minh tinh, tuy chưa thể nói là ai ai cũng biết, nhưng là minh tinh hàng đầu, suốt ngày tới một quán mỳ, vậy mà không bị fan phát hiện?
- Tôi không bao giờ tới vào giờ cơm, hoặc là muộn một chút hoặc là sớm hơn, thấy không có ai tôi mới vào. Như hôm nay, tôi tới sớm một tiếng, vốn là không có ai.