Nhìn hai người bọn họ “liếc mắt đưa tình” với nhau, Bạch Khởi Nguyên suýt nữa lật bàn.
Hắn cảm giác mình bị biến thành không khí rồi, trong lòng có sự ghen tức không gì ức chế được lan đi. Tên khốn nhỏ bé tháp kém này lại dám trêu ghẹo cô gái mình thích ngay trước mặt mình?
Khốn kiếp, y có còn coi mình ra cái gì không? Có còn muốn làm việc ở Đông Chính nữa không?
Trong lòng Bạch Khởi Nguyên đã băm vằm xé xác Trần Thuật vô số lần, bề ngoài lại tỏ vẻ rộng lượng không coi Trần Thuật là gì:
- Tiểu Khuê, buổi chiều anh còn có một hoạt động quan trọng phải tham gia, đợi tối anh lại tới bồi tiếp em. Em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây