Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu tôi một lúc, bởi nhớ lão Lưu có nói, cây bạch dương ở cửa cốc, 4h chiều hàng ngày mới chuyển thành màu đỏ, dẫn lối vào, chắc hẳn nó không giống hoàn cảnh của mình bây giờ.
Nhưng trước mắt là một màu đen thăm thẳm, điện thoại lại chẳng có sóng, tôi không dám đi bừa, chỉ có thể ngồi im tại chỗ chờ trời sáng. Nghĩ đoạn, tôi cởi áo khoác làm chăn, cuộn tròn dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Mặt trời còn chưa lên, tôi đã bị đánh thứ bởi tiếng chim nhỏ, một đêm nửa ngủ nửa thức, đầu đau như búa bổ, phủi đám lá cây bám trên người, lòng nghĩ phải mau tìm cách báo cho lão Lưu và Bạch Phàm.
Nhưng nơi này, trong tầm mắt chỉ toàn là những cây bạch dương giống nhau, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng. Chỉ trách mình hôm qua đã chạy quá xa, giờ ngẫm lại thì tại sao mình phải chạy cơ chứ?
Tuy mình nghe lén hai thầy trò lão Trương nói chuyện, nhưng biết mục đích của họ là đến Hồng Diệp cốc tìm linh kê, nó chẳng hề xung đột với lợi ích của chúng tôi. Chúng tôi đi tìm người họ đi tìm gà, mà khả năng người chúng tôi tìm lại là chủ nhân con gà, hoàn toàn có thể hợp tác mà!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây