Nhìn chiếc xe nguyên vẹn không tổn thất gì, nhưng tôi chẳng có chút vui vẻ nào. Đêm qua chiếc xe tang đâm rầm rầm vào đuôi, sao giờ lại không có dấu vết nào?
Tiểu Lục đi tới, kéo tôi dậy nói: “Đã bảo anh cứ lo chăm sóc Bạch Phàm, để tôi lái xe cho, còn cứ không nghe. Nhìn anh ngày nào cũng bộ dạng thất thần làm tôi lo lắng không yên!”
Đứng dậy, tôi cố gắng lê bước đi vòng quanh xe bus hai lượt, đúng là không có dấu vết va chạm nào cả. Sờ tay lên trán, vẫn còn cảm giác đau, xem ra tối qua việc mình bị đập đầu vào vô lăng là thật. Còn chưa hoàn hồn, tiểu Lục đã kéo tôi đi ăn bát cháo ở căng tin rồi lên phòng đi ngủ.
Ngủ đến 1h chiều, Hoàn Tử Đầu chợt gọi điện, vừa bấm nghe, hắn đã kích động la lớn: “Huynh đệ, anh đoán xem!”
Còn chưa ngủ đủ, đầu đau như búa bổ, tôi hữu khí vô lực nói: “Tự nhiên anh nói trống không một câu, tôi đoán cái rắm à? Chuyện gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây