Tiểu Lục lái chiếc xe bus đi xẹt qua, để lại tôi đứng ngẩn ngơ ven đường. Cậu ấy ngồi ở ghế lái, nét mặt thờ ơ, không nhìn thấy mình sao? Không thể nào, đèn xe sáng như vậy cơ mà, hơn nữa tiểu Lục lái xe rất chuyên tâm.
Nhưng dù thế bào đi nữa thì cậu ấy cũng không dừng xe, đôi chân tôi sớm đã bị đá dăm cào rách, nhưng tính mạng còn treo lơ lửng, nào rảnh mà để ý đến đau đớn.
Đám bóng ma bên đập chứa nước tuy không đuổi lại đây, nhưng tôi cảm giác ánh mắt chúng rất oán hận, thời điểm mấu chốt này không thể nghĩ ngợi nhiều, tôi cắn răng chửi một câu, cắm đầu chạy.
Vừa chạy thêm mấy bước thì chợt trông thấy một bóng người lưng còng đi ra từ đám hồn ma, bà lão đã về!
Tôi vội hoảng hốt hướng về phía bà, la lên: “Đại nương, đừng nhúc nhích!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây