Chuyến Xe Bus Cuối Ngày Số 13

Chương 139: Gọi ma

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc tỉnh dậy thì tôi đã thấy mình bị trói chặt trên ghế, nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm. Nơi đây ẩm ướt, tuy vậy vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy ánh mắt trời xuyên qua khe hở.

Nhất định đêm qua lão Tôn đã đánh thuốc mê mìn, tỉnh dậy mà đầu vẫn còn đau như búa bổ. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh, trong phòng chất đầy đồ ve chai, hẳn là một gian nhà kho. Tuy lão Tôn ăn trộm cổng nhà Xuân Sinh, nhưng tôi cũng chả thù hằn gì với lão, ngay cả lúc Xuân Sinh hùng hổ, còn nói đỡ cho lão cơ mà. Sao lão lại bắt nhốt mình vào đây?

Cố gắng nới lỏng dây trói một chút, tôi hướng ra ngoài, gọi to: “Này, có ai ở đó không?”

Nghe tiếng tôi gọi, không bao lâu sau thì một thanh niên với thân hình mũm mĩm, tóc rẽ ngôi bước vào. Người hắn mặc một chiếc quần jeans cáu bẩn, miệng ngậm tăm, tuy trông xa lạ, nhưng tôi có thể nhẫn ra hắn chính là người bỏ chạy đêm qua.

Thấy hắn đi vào, tôi tức giận hỏi: “Mấy người làm cái gì vậy? Dám trói nhốt tôi ở đây, bắt cóc là tội nặng đấy biết không? Tôi...”


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)