Hoảng sợ, còn chả kịp kéo khóa quần, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Sàn nhà dưới chân cạnh bồn rửa mặt lúc nào cũng ẩm ướt, rêu mọc đầy, trơn trượt làm tôi ngã đập đầu xuống đất. Sàn xi măng cứng, vừa ngã ra là tôi hôn mê bất tỉnh...
Sáng hôm sau, Đại Ưng vào đánh răng rửa mặt thì phát hiện ra tôi, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy đó là kinh hoàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Ngoài sân phơi, có một bộ sườn xám đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.
Thấy tôi nhìn ngơ ngác, Đại Ưng cười nói: “Huynh đệ, sao anh lại ngã ở đây bất tỉnh thế? Không phải là bị bộ sườn xám đó dọa đấy chứ?”
Tối qua đầu óc chưa tỉnh rượu, ánh đén lại tối mờ mờ, lẽ nào mình hoa mắt, nhìn nhầm bộ sườn xám thành người?
Đại Ưng đỡ dậy, tôi xoa đầu nói: “Đại Ưng, chẳng phải anh nói chỉ có chúng ta trong khu này, thế bộ sườn xám kia của ai?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây