Lam Chí Huy không phải là kẻ ngốc. Lúc trước, anh ta không nghĩ tới phương diện kia. Nhưng bây giờ thấy Doãn Giai Lỵ không ngừng rơi nước mắt, mà chú thím Doãn cũng rơm rớm nước mắt, anh ta dường như đã hiểu rõ được điều gì đó.
Sau đó, anh ta nhìn kỹ Doãn Giai Lỵ, bóng dáng dần dần trùng khớp với hình dáng trong đầu, anh ta không khỏi kinh ngạc nhìn cô ta: “Cô là. . .”
Doãn Giai Lỵ lau nước mắt, lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, khẽ nói: “Là tôi, cô bé anh liều mình cứu năm đó, cô ấy đã lớn lên!”
Thấy con gái đã thừa nhận, Doãn phụ cũng không nhịn được nữa, đầy vẻ cảm kích nói: “Ngài Lam, thật sự rất cảm ơn ngài năm đó đã liều mình cứu con gái nhỏ của tôi. Nếu không có ngài, chắc hẳn con gái nhỏ của tôi đã mất từ lâu rồi!”
Mắt Doãn mẫu đỏ hoe, nói: “Ngài Lam, năm đó chúng tôi tìm khắp các bệnh viện trong cả huyện thành, đáng tiếc không tìm được ngài. Ngài có ơn lớn với cả nhà chúng tôi đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây