Nghe nói như vậy, Lưu Điền Phương vui vẻ, lập tức đoạt lấy điện thoại: “Này, Đoàn Đoàn, cháu nhìn trúng cô gái nào, cũng đừng chỉ biết nhìn, thời gian không đợi ta biết không hả…
Trần Khải Triều: “...
Không nghĩ tới đã lâu như vậy rồi mới được nghe lại nhũ danh của mình, Trần Khải Triều lắng nghe, cho đến khi lỗ tai nóng lên, đầu bên kia còn đang thao thao bất tuyệt, cậu lại một lần nữa hối hận, sao lúc này lại gọi điện thoại về nhà, sao lại đụng phải chuyện này chứ, đáng lẽ ra phải để hôm khác!
Trần Kiến Quân đã nhiều năm không lấy đồ từ nông trường, sau này khi anh có tiền, anh không muốn lấy thức ăn từ nông trường nữa, dùng tiền là có thể mua được ở bên ngoài, cần gì phải mạo hiểm bị người khác phát hiện ra có một nông trường bí mật, mức độ nguy hiểm quá cao, trước đó là do không có cách.
Bản thân mình không cần tiêu hao, nông trường sản xuất được những kim tệ kia dùng để mở rộng đất đai, mua robot phụ trợ cùng với dịch cảm ứng biến dị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây