Bọn mình nói về những đứa con của mình, Trần Hướng Quyên không xen vào được bao nhiêu chủ đề, giống như một tấm màn vô hình tách biệt khỏi bọn họ, cô ấy đi tìm bạn học chung thời chu trung và cao trung, nói chuyện với họ sẽ khá hơn chút.
Trần Kiến Cường cũng gặp vấn đề như vậy.
Khi bọn họ bày tỏ những phiền muộn của mình, Trần Kiến Quân vỗ vỗ vai của anh, không có chút thành ý nào an ủi: “Là thế này, em nghĩ rằng sau khi anh trở về ai là người nói chuyện hợp nhất với anh?
Anh không có bất cứ người bạn thân thiết nào trong thôn cả, những người mà anh chủ động đến thăm hỏi sau khi trở về toàn là những đối tác làm ăn, trừ Lưu Bình ngày trước từng giúp đỡ anh ra thì anh không đi tìm người bạn học cũ nào.
Lúc mới đầu đến đây do sợ bị lộ bí mật nên không đi tìm bọn họ chơi, sau này lại bận bịu, lâu lâu gặp chỉ nói với nhau vài câu, ngoại trừ giọng điệu có vẻ thân thuộc hơn thì cũng không khác gì nhiều so với người khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây