Hộ cá thể đương nhiên chịu nhiều chỉ trích hơn so với công nhân. Nào là không ổn định, nói ra cũng không vẻ vang, đâu giống như công nhân, dù thế nào cũng có cái để thu, còn có thể truyền từ đời này sang đời khác. Vốn dĩ người ở hợp tác xã mua bán đặt con mắt trên trán là vì họ không phải lo lắng việc làm ăn ảm đạm, như thế này rõ ràng bọn họ còn an nhàn hơn nữa, đâu có nghĩ đến sau đó còn xảy ra chuyện sa thải nghỉ việc.
Còn nhóm hộ cá thể, ngay từ đầu đã hạ quyết tâm, thói đời khó khăn, bọn họ cũng không có đường lui, nhưng rất nhanh sẽ nếm được quả ngọt, nhất là những nhà buôn kia lại càng kiếm được nhiều tiền.
Trần Kiến Quân cũng không nhịn được kiếm lời một khoản, anh mua vải jean trong thương thành của nông trường, dựa theo thông số kỹ thuật của thành phẩm, gia công thành quần jean ống loe. Việc này khiến đồng vàng của anh cạn đi không ít, nhưng ngược lại, kho bạc nhỏ của anh nhanh chóng tăng lên.
Anh còn mang một ít quần về nhà, cho nhóm Trần Kiến Cường mỗi người hai cái, bọn cọ cũng biết anh đang làm gì. Anh còn bán ở trường học một mớ, tất cả đều là thanh niên, cũng có lòng theo đuổi xu hướng thời trang, giá trị của loại quần này không nhỏ, nhưng không ít người sẵn sàng nhịn ăn nhịn mặc để sắm một chiếc.
Trần Kiến Quân bán mấy lần, mua một ngôi nhà gạch đất cũ có tám phòng ở cách khu mua bán của trung tâm chợ không xa, đây là của một gia đình có bốn anh em, mỗi người hai phòng. Quyền sở hữu thuộc về ba của họ, trước kia cũng chỉ có một người anh sống ở đây. Sau khi Trần Kiến Quân mua xong, những người ở đây trước kia mang theo tiền, cùng nhau đến ở trong nhà của đơn vị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây