Trần Lão Tam nhìn bọn họ ai nấy cũng không gầy đi, không thay đổi gì, phát hiện bọn họ rất tốt, Trần Kiến Cường gầy nhất như đã có thêm ít thịt rồi, người cũng cao thêm, Trần Kiến Quân vẫn như ông cụ, không, không đúng, trắng hơn chút, Trần Hướng Quyên thay đổi nhất, trắng trẻo, cũng biết ăn diện rồi, con gái ông càng ngày càng xinh xắn.
Tất nhiên, khiến ông thích thú nhất vẫn là ba đứa cháu, ông bế từng đứa một: “Cháu ngoan, để ông nội bế cái nào, ôi lớn quá rồi, có nhớ ông nội không, có nhớ ông là ai không? Ông bế Tiểu Đoàn tử không buông tay.
Trong ba đứa nhóc, Tiểu Đoàn tử là lớn nhất, nhớ được lâu nhất, chẳng xa lạ gì, vui vẻ ở trong vòng tay ông: “Ông nội ơi, con nhớ ông lắm’.
Miệng cậu bé rất ngọt, khiến Trần Lão Tam vui vẻ cười hớn hở, Viên Viên và Đoàn Đoàn còn bé, mau quên, mất một lúc mới thoải mái tự nhiên.
Trần Kiến Quân chỉ gọi một tiếng ba, mãi sau mới được đáp lại, sau đó bị bỏ qua một bên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây