Chơi Ít Kế Điên, Cha Cặn Bã Hiểu Yêu Rồi Cầm Đao Không Vững

Chương 6: Vô đề

Chương Trước Hết Chương

Đợi bóng dáng người đàn ông hoàn toàn biến mất, biết một lát nữa sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp, Kỷ Niệm không lãng phí thời gian nữa, không nhịn được bắt đầu nhét đồ ăn vào miệng.

Người lâu ngày không ăn, đột nhiên ăn uống thả phanh rất dễ bị chết no, cho nên Kỷ Niệm chỉ ăn một chút, dạ dày trống rỗng không còn khó chịu nữa thì dừng lại.

Cô quay đầu đi kéo một chiếc lá to, bọc hết chỗ điểm tâm còn lại vào, ăn không sạch sẽ bị bệnh còn hơn chết đói, lúc này Kỷ Niệm không còn quan tâm đến vấn đề vệ sinh nữa.

Làm xong những việc này, cô bước đi.

Vệ sĩ trong bóng tối lặng lẽ nhìn bóng dáng cô dần dần đi xa mới xoay người rời đi.

Đồng thời thầm nghĩ, trong trang viên sao lại có trẻ con, người giúp việc của bộ phận nào tự ý dẫn trẻ con đến, thậm chí còn để mặc cho đối phương tiếp xúc với gia chủ.

Tám trăm thuyết âm mưu xoay vòng trong đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng cười lạnh.

Sẽ không phải nghe nói gia chủ nhận nuôi một bé gái nên cho rằng anh thích trẻ con đấy chứ.

Buồn cười, cũng không tìm hiểu xem gia chủ có phải loại người biết kính lão yêu trẻ không.

Lát nữa nếu gia chủ không ra lệnh cho anh đuổi cả người lớn lẫn trẻ con ra khỏi trang viên, tên Ngụy Dương của anh ta, sau này sẽ đọc ngược lại!

Tai nghe đột nhiên có phản ứng.

Giọng nói khàn khàn của Kỷ Đình Chu vang lên bên tai.

“Năm phút, tôi muốn biết toàn bộ thông tin của người bảo mẫu phụ trách cô bé.”

Ngụy Dương: “...”

“Ngụy Dương, ngẩn người ra đó làm gì, đi thôi.”

Đồng nghiệp đi tới vỗ vai người đàn ông đang ngẩn người, vẻ mặt không hiểu.

Mặt Ngụy Dương đỏ bừng: “Sau này đổi tên rồi.”

“Gọi tôi là Dương Ngụy.”

Đồng nghiệp: ?



Có lẽ là hết vận may, Kỷ Niệm ôm điểm tâm chưa đi được bao xa đã bị mấy người giúp việc bắt được.

Mụ béo bảo mẫu Trương Ngọc Lan nói với bọn họ Kỷ Niệm chạy ra ngoài, mấy người giúp việc sợ cô không biết điều đụng phải gia chủ nên ra ngoài tìm người.

Vừa hay đụng phải Kỷ Niệm đang ôm đầy đồ trở về, lập tức nhanh tay nhanh chân, động tác thô bạo khống chế cô.

“Ngoan ngoãn chút!”

“Phiền chết đi được, vốn dĩ công việc đã nhiều, bây giờ còn phải lãng phí thời gian đi tìm người, mày an phận một chút thì sẽ chết sao?”

“Gia chủ không nhận mày là do mày đáng đời, chỉ giỏi gây phiền phức cho người khác, sao Trương Ngọc Lan còn chưa đánh chết mày.”

Kỷ Niệm lặng lẽ ghi nhớ khuôn mặt của hai người này, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Thời gian nói nhảm đã làm được khối việc rồi.”

“Miệng rảnh rỗi thì có thể giúp người ta…”

Hai người kinh ngạc nhìn cô bé nói ra lời kinh thiên động địa như vậy.

“Giao tiếp công việc, nâng cao hiệu suất.”

Hai người: “...”

Thế là, thế giới yên tĩnh.

Kỷ Niệm tinh ranh nháy mắt một cái, giây tiếp theo lại trở về thành đứa trẻ ngây thơ.

Chỉ là chưa kịp để cô vui vẻ bao lâu.

Hệ thống rất nhanh đã đập tan tâm trạng tốt của cô…

【Nhắc nhở thân thiện: Lát nữa cô sẽ bị hủy dung, quân địch Trương Ngọc Lan đã đến chiến trường.】

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)