Đột nhiên, cô dường như nhìn thấy từ khe hở giữa cành lá lấp ló một tia sáng lấp lánh.
Là nước hồ.
Đã biết nơi này là trang viên Kỷ gia, Kỷ Niệm cảm thán người giàu có khác biệt thật, trong nhà còn có cả hồ, tè vào trong đó có bị phạt tiền không?
Vừa lảo đảo đi qua.
Sau đó lại cảm thấy mình dường như xuất hiện ảo giác.
Nếu không tại sao lại thấy một anh chàng đẹp trai ngồi trong đình bên hồ.
Người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà thoải mái rộng rãi, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, bờ vai rất rộng, hai chân dài tùy ý chống đỡ, tóc đen như mực, không nhìn rõ mặt nhưng Kỷ Niệm cảm thấy sẽ không xấu đến mức nào.
Khí chất phi phàm đó, khiến người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.
“Người mới đến sao, trẫm sao chưa thấy kiểu này…”
Kỷ Niệm có một tật xấu.
Nhìn thấy người đẹp trai thì không bước đi nổi.
Đặc biệt là người đẹp trai trước mặt này còn bày mấy đĩa đồ ăn, đến gần nhìn, đều là những món điểm tâm được làm rất tinh xảo, nhưng dường như không được chủ nhân yêu thích, không động một miếng nào.
Người đàn ông từ từ mở mí mắt, sắc máu đậm đặc lóe lên trong đó.
Lại đến rồi, chỉ cần hơi buồn ngủ, trong nháy mắt nhắm mắt lại sẽ xuất hiện những khuôn mặt oán hận méo mó, dữ tợn muốn kéo anh* vào lửa địa ngục.
(*Cha nữ chính còn trẻ nên để xưng hô là “anh”.)
Những người này, đều chết dưới tay anh, nhưng anh không hối hận.
Huyết thống dơ bẩn ghê tởm của Kỷ gia nên kết thúc ở thế hệ của anh.
Tỉnh táo lại, người đàn ông đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt lướt qua, đối diện chính xác với đứa trẻ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt, còn chưa đến đầu gối anh.
Mặc bộ quần áo cũ rõ ràng lớn hơn một cỡ, tóc hơi xoăn tự nhiên, dài đến eo, rối bù không ai chăm sóc, đang cố gắng ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.
Đó là đôi mắt màu xanh lá cây đậm thuộc về trẻ con mang theo sự ngây thơ và trong sáng, mặt rất bẩn, không nhìn rõ được khuôn mặt.
Người đàn ông đứng ngược sáng, cả người như được dát một vòng kim tuyến, Kỷ Niệm nheo mắt, tâm hồn hai mươi lăm tuổi trong vẻ ngoài của đứa trẻ năm tuổi, không hề cảm thấy xấu hổ khen ngợi đối phương.
“Anh trai, anh đẹp trai quá.”
Cô không chớp mắt ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Nghe thấy giọng nói nhỏ non nớt đó, trên khuôn mặt quá gầy gò của người đàn ông trước mặt lộ ra chút suy tư.
Nếu Kỷ Niệm lúc này không đói đến ngất xỉu, ánh mắt trong sáng hơn chút thì có thể nhìn rõ đôi mắt tràn ngập điên cuồng, rõ ràng không giống người bình thường của người đàn ông trước mặt.
Giống ánh mắt màu xanh lá cây đậm của cô, nhưng không hề trong suốt, cuồn cuộn gió bão lửa dữ, kéo tất cả mọi người vào địa ngục dục vọng xấu xa.
Đáng tiếc cô không nhìn thấy.
Vì vậy người đàn ông mấp máy môi.
Giọng khàn khàn, như đã lâu không mở miệng, còn mang theo chút trêu đùa mà cô bé không nhận ra.
“Ồ? Đẹp trai đến mức nào.”
Kỷ Niệm đứng thẳng người, giọng nói oang oang đầy khí thế…