“Xin chào, tôi tên là Kỷ Niệm, đề tài nghiên cứu của tôi là – “Làm thế nào để lôi búi trĩ ra rồi vê thành đuôi thỏ”.”
Giọng nói oang oang đầy khí thế của Kỷ Niệm vang vọng khắp đại sảnh, chưa kịp mở ppt để giải thích cặn kẽ, giây tiếp theo mở mắt ra…
Cô phát hiện mình đã xuyên không, xuyên vào một cô bé.
“Con ranh con! Thật sự xem mình là đại tiểu thư rồi, đợi gia chủ đón con gái nuôi của ông ấy về, đến lúc đó xem bà đây có đánh chết mày không!!”
“Đó chính là bảo bối mà gia chủ nâng niu trong lòng như con gái ruột mà thương yêu, khác với loại súc sinh nhỏ như mày vừa sinh ra đã muốn bóp chết! Còn không mau cút lại đây cho bà đây!!”
Tín hiệu nguy hiểm khiến gáy cô lạnh toát, cơ thể này như có trí nhớ của cơ bắp, tự động chạy.
Kỷ Niệm vừa chạy vừa hoang mang quay đầu lại, một khuôn mặt giận dữ méo mó xuất hiện không xa, điều khiển thân hình béo phì hùng hổ chạy về phía mình, trên tay còn cầm một cây roi.
Cô dám chắc, đó chắc chắn không phải dùng để chơi sm, chắc chắn là dùng để quất cô.
【Cũng không đúng, nếu cô bị đuổi kịp, thứ đầu tiên rơi xuống người cô không phải là roi, mà là cái mông bự của bà ta!】
Giọng nói đột ngột vang lên trong đầu, khiến động tác của Kỷ Niệm khựng lại.
Kỷ Niệm: 【?】
Đáng tiếc chưa kịp để cô phân tâm ra giao lưu, thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần.
Kỷ Niệm sốt ruột gãi gãi mông, ba chân bốn cẳng chạy càng nhanh hơn.
Trong trạng thái hoàn toàn mơ hồ, cô chạy loạn xạ như ruồi không đầu, nơi này rất lớn, Kỷ Niệm không dám vào những căn phòng chưa biết, chỉ có thể chạy dọc theo cầu thang xuống dưới.
【Bên phải, đẩy cái ghế què kia ra có một cái lỗ chó, chui ra từ đó.】
Con ngươi Kỷ Niệm đảo một vòng.
Cảm nhận được sự không tin tưởng của cô, giọng nói đó bất đắc dĩ nói: 【Tôi là trợ lý xuyên không của cô, cô có thể gọi tôi là hệ thống, chỉ có cô mới nghe thấy giọng nói của tôi, tôi sẽ không hại cô.】
Thời gian cấp bách, cảm nhận được luồng gió hung dữ do mụ béo phía sau mang đến, Kỷ Niệm chỉ có thể tạm thời gạt bỏ nghi ngờ, nghe theo chỉ dẫn của hệ thống đó.
Quả nhiên có một cái lỗ chó.
Lỗ khá nhỏ, nếu là người lớn chỉ có thể nhét mông vào, còn may cơ thể Kỷ Niệm là một cô bé không lớn hơn bao nhiêu so với một bãi nước tiểu, cô rất thuận lợi chui ra ngoài.
Mụ béo thấy người đã chui ra ngoài, vội vàng chạy ra cửa, nhưng vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ gầy đó biến mất trong bụi cỏ, vẻ mặt dữ tợn trong giây lát.
Nghĩ đến trên người đối phương đầy dấu vết bị mình ngược đãi, bà ta đột nhiên có hơi sợ hãi.
Hẳn là sẽ không bị người ta phát hiện chứ.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, rất nhanh đã đè xuống.
Con gái của gia chủ thì sao, một con ranh con sau khi sinh ra đã bị vứt bỏ lãng quên, cho dù bị gia chủ nhìn thấy chắc cũng sẽ không nói gì.
Sau đó thả lỏng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.