[Khi đường cùng lối cụt, nhân tính bị thử thách tàn khốc nhất, có người đói đến mức dã man, thậm chí đổi con cho nhau ăn.]
Theo bản năng nắm chặt cây bút vận mệnh, Văn Vũ tự nhủ: “Mày nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không thể để thế giới này trở nên điên cuồng như vậy.”
Đội trưởng Ứng quay lại rất nhanh.
Không biết anh tìm đâu ra một bình nước quân dụng đã cũ, đổ hết nước vào ly, chỉ đủ đầy một phần ba.
Văn Vũ đã nhận ra sự khan hiếm của nguồn nước, vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu, tôi không khát, vừa nãy uống no rồi.”
Đội trưởng Ứng liếc nhìn cô, không khuyên nhủ gì, ngồi thẳng lưng trên ghế đá, cẩn thận đổ nước từ ly về bình.
“Để ngoài này nước bốc hơi nhanh lắm, bình này đã rửa sạch rồi, từ nay về sau là của em dùng.”
Giọng điệu anh bình thản, phối hợp với gương mặt cương nghị và đôi mày kiếm sáng ngời anh khí, toàn thân toát ra vẻ “Tôi tuy lạnh lùng nhưng rất đáng tin cậy“.
Văn Vũ gật đầu cảm ơn, rồi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Đội trưởng Ứng, chào anh, tôi tên là Văn Vũ. Tôi có thông tin liên quan đến sự tồn vong của căn cứ muốn nói với anh, xin các vị hãy hết sức coi trọng.”
Trên đường bị bò Tây Tạng biến dị đuổi chạy như điên, cô đã nghĩ kỹ lý do thoái thác.
Chuyện tiểu thuyết, không cần nhắc đến cũng được.
Tuy thành tích học tập của mình không tốt, nhưng trí tưởng tượng thì khá.
Chưa nói đến việc tác giả viết lời nói thần thần thao thao, cứ lặp đi lặp lại rằng năm 2333 mạt thế sẽ đến, cô là người thật mà xuyên vào được, thì đây hẳn là một thế giới chân thực tồn tại, nơi đây mỗi người đều là sinh mệnh sống động.
Văn Vũ hiện giờ chỉ có một nguyện vọng giản đơn —
Khi thiên tai kế tiếp ập đến, cô mong mọi người trong căn cứ đều có thể sống sót.
Đội trưởng Ứng cố ý ở lại với đám người thức tỉnh, vốn là vì để ý đến câu “Chạy mau” cô nói trước khi ngất. Thấy cô bỗng im lặng, anh cho rằng cô có điều băn khoăn.
Anh trầm ngâm, móc từ túi áo ra chứng nhận sĩ quan, trịnh trọng nói: “Ứng Chuẩn, đội trưởng đại đội cứu viện của căn cứ cứu viện quốc gia 168, tôi có quyền phát ngôn nhất định trong căn cứ. Em cứ nói, tôi lắng nghe.”
Văn Vũ tò mò liếc nhìn tấm chứng nhận màu đen, không mở ra xem kỹ, mà cố gắng hồi tưởng cốt truyện trong đầu.