Cho Cô 500 Vạn, Mau Rời Xa Em Trai Tôi

Chương 3:

Chương Trước Hết Chương

Vậy nên đôi chân cô không nhúc nhích nữa.

Cô nhìn anh cắn chặt cánh tay của mình, cố gắng kiềm chế bản thân.

Nhưng rất nhanh, máu bắt đầu rỉ ra trên cánh tay anh.

Cố Tiểu Văn cau mày, anh định cắn đến mức lóc thịt luôn sao?

“Anh bị làm sao vậy?”

Cố Tiểu Văn thở dài, thử bắt lấy tay anh, cố cạy hàm răng của anh ra.

Nhưng anh dùng lực quá mạnh, cô không thể kéo ra được.

“Mau thả ra! Anh sắp tự cắn đứt thịt của mình rồi!”

Nhưng cô không thể mở miệng anh, cũng không thể kéo tay ra.

Anh co quắp lại, toàn thân đổ mồ hôi nhưng lạnh như băng.

Máu chảy ngày càng nhiều.

Không còn cách nào khác, Cố Tiểu Văn cắn răng, nói nhỏ:

“Xin lỗi nhé.”

Sau đó, cô vươn tay chọt vào hông và nách anh, bắt đầu cù lét điên cuồng.

Anh cuối cùng cũng phản ứng lại, buông cánh tay đầy máu của mình ra, tránh né động tác của cô, nhưng cả người vẫn co giật, tay chân vung loạn xạ, miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

“Bốp!”

Một cánh tay vung mạnh, đập thẳng vào cằm của Cố Tiểu Văn.

“Aaa!”

Cô ngã quỵ xuống, ôm lấy cằm, đầu óc kêu ong ong, cảm giác như hàm dưới bị đánh đến gãy luôn rồi.

Đã lâu lắm rồi cô không bị ai đánh đau như thế này!

Tức giận!

Anh quá khó đối phó, Cố Tiểu Văn định chạy đi gọi người.

Nhưng vừa quay lưng, anh lại tiếp tục cắn vào cánh tay mình, đúng chỗ khi nãy.

Lẽ nào anh nhất quyết phải ăn luôn chỗ thịt đó sao?!

Cố Tiểu Văn nổi giận.

“Có ai không?! Giết người rồi—!!!”

Cô la hét, quay lại lôi anh dậy, dùng tất cả kỹ năng từng học được khi đối phó với bọn điên trên đường.

Sau một hồi vật lộn, cô giật tung áo ngủ của anh, vo tròn lại, nhét vào miệng anh, rồi cưỡi lên người anh, khóa chặt anh trên sàn.

Nếu anh còn muốn trèo ra ban công, cô không chắc mình đủ sức kéo anh về một lần nữa.

Dù sao cơ thể này của cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé mong manh, chỉ chạy thôi cũng đã mệt bở hơi tai rồi.

Mặt anh đã bị cào xước, máu bám trên làn da tái nhợt.

Cố Tiểu Văn khóa chặt cổ tay anh, dùng đầu mình ghì lên đầu anh, ngăn không cho anh đập đầu xuống đất.

Mặc kệ anh có não có vấn đề hay không, cô cũng không diễn vai đáng thương nữa.

Cố Tiểu Văn ngáp một cái, giọng điệu lười biếng, nói:

“Bình tĩnh nào. A Nhĩ, đúng không? Anh vừa tìm A Nhĩ mà? Tôi giúp anh tìm, A Nhĩ là ai? Một con mèo? Một con chó? Hay là cái quái gì?”

“A Nhĩ…”

“A Nhĩ… A Nhĩ… A Nhĩ…”

Anh ngừng giãy giụa, bắt đầu lặp đi lặp lại cái tên đó, sức chống cự dần yếu đi.

Cố Tiểu Văn cũng đã kiệt sức, mồ hôi chảy dài trên thái dương.

Nhưng tay vẫn giữ chặt cổ tay anh, không dám nới lỏng.

Cô nhìn xuống cánh tay bị cắn đến rách thịt, xung quanh còn có nhiều vết sẹo khác.

Thấy anh có vẻ bình tĩnh lại, cô tiếp tục dỗ dành.

“Đúng rồi, không cần biết A Nhĩ là gì, nó không chạy đi đâu được cả. Tôi giúp anh tìm, được không?”

“A Nhĩ…”

Anh hoàn toàn ngừng giãy giụa, đôi mắt đen sâu thẳm cuối cùng cũng có tiêu điểm, chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt cô.

Mắt anh hoe đỏ, mái tóc ướt bết che khuất gương mặt, môi run run, trông như bị bắt nạt đến thê thảm.

Cố Tiểu Văn mệt rã rời, mồ hôi thấm ướt tóc.

Hai người nhìn nhau, hơi thở hòa lẫn vào nhau.

Môi anh mấp máy, cố gắng nói điều gì đó…

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️