Tháng tám giữa hè, gió đêm cũng mang theo hơi nóng, đúng là mùa lý tưởng để nằm điều hòa, lướt wifi, ăn dưa hấu.
Một giờ sáng, Cố Tiểu Văn len lén ngồi trên tường, chăm chú nhìn ánh đèn trong biệt thự bên cạnh, trong miệng ngậm một chiếc đèn pin nhỏ cỡ ngón tay, mắt đảo quanh tìm chỗ đáp xuống.
Trước đó cô còn đang thảnh thơi nằm ăn dưa hấu, đọc tiểu thuyết trong phòng, nhưng bây giờ lại bị hệ thống bắt buộc phải ra ngoài.
Tối nay, bằng bất cứ cách nào, cô nhất định phải để lại một ấn tượng không thể xóa nhòa cho nam chính – Bạch Khang Thành.
“Tôi đã tạo nghiệp gì thế này……”
Cố Tiểu Văn lẩm bẩm một tiếng, đưa tay làm rối tóc, sau đó dùng son môi màu đỏ chót quẹt ra hai bên má, kéo dài đến tận mang tai, hoá trang thành một khuôn mặt như oan hồn đòi mạng, rồi cứ thế dán chặt lên cửa sổ phòng ngủ của Bạch Khang Thành.
Không cần biết phương pháp có hèn hạ hay không, miễn là đạt được mục đích. Cô đảm bảo rằng sau đêm nay, Bạch Khang Thành chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên được cô.
Nhưng khi vừa dán mặt vào, còn chưa kịp tìm bóng dáng Bạch Khang Thành, cô đã bị dọa đến suýt ngất. Cố Tiểu Văn hít mạnh một hơi, phát ra một âm thanh giống như tiếng gà cao su bị bóp mạnh, ngay sau đó đầu gối mềm nhũn, cô trực tiếp quỳ sụp xuống ngay cạnh cửa sổ.
Trên mặt kính, ngay tại vị trí cô vừa áp mặt vào, xuất hiện một gương mặt trắng bệch, với đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm ra ngoài, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cố Tiểu Văn phản ứng rất nhanh, chống tay đứng dậy định bỏ chạy, bên trong đó... cái thứ đó tuyệt đối không phải Bạch Khang Thành!
Thế nhưng ngay lúc cô vừa định chuồn, cửa ban công đột ngột mở ra, chặn kín đường lui của cô!
Người có khuôn mặt tái nhợt hơn cả lớp hoá trang “oan hồn đòi mạng” của cô khi nãy, bước ra từ căn phòng sáng rực ánh đèn.
Người này toàn thân ướt đẫm, tóc rủ xuống mặt, nước nhỏ giọt từ đầu mũi, nhìn như thể vừa bị lôi từ dưới nước lên.
Anh ta đi chân trần, chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng, hơi thở gấp gáp, đôi chân dài thon gầy nhưng rắn chắc, chiếc quần ngủ trắng tinh ôm sát cơ thể ướt át. Chỉ đứng đó thôi, một sự áp đảo vô hình đã lan tỏa ra xung quanh.
Cố Tiểu Văn bị bắt quả tang, vội vàng lấy tay lau đi lớp trang điểm hù dọa, ép sát mình vào tường, cố gắng tỏ ra nhỏ bé và đáng thương. Bẩm sinh cô đã có đôi mắt hơi rủ, dễ dàng tạo cảm giác yếu đuối. Diện mạo này mà dùng để giả vờ đáng thương thì đúng là “bảo bối trời ban“.
Cô cực kỳ hài lòng với ngoại hình của mình, và cũng rất biết tận dụng nó. Giả ngu giả yếu, giấu nanh giấu vuốt, nhiều lúc lại là một vũ khí sắc bén giúp cô đạt được mục đích.
Dáng vẻ vô tội đã sẵn sàng, Cố Tiểu Văn chậm rãi ngẩng đầu theo đôi chân dài của người trước mặt, ánh mắt lướt qua hông, sau đó chững lại ở một vị trí đặc biệt.
Cô hơi nhướn mày.
Khi bị bất ngờ, người ta thường vô thức nín thở. Cố Tiểu Văn cũng vậy, sau đó cố gắng dời tầm mắt, nuốt nước bọt một cách kín đáo.
Trời ơi…
Người này trông còn nhỏ tuổi, vóc dáng chưa phát triển hoàn toàn, thân thể chỉ là một chàng thiếu niên, thế mà phát triển… quá tốt đi chứ?!
Khi ánh mắt cô chậm rãi di chuyển lên trên, đối diện với đôi mắt của anh ta, Cố Tiểu Văn bỗng sững lại.
Ánh mắt đó quá lạnh lẽo.
Giống như một gáo nước đá đổ ập xuống vào đêm đông, không một gợn sóng, tĩnh lặng đến đáng sợ.