Thật sự quá mệt mỏi.
Mệt đến mức quên đi sợ hãi.
Không chỉ là mệt mỏi, còn có khát và đói.
Nhưng không có cách nào giải quyết vấn đề khát cùng đói, cuối cùng mệt mỏi chiếm lấy tâm trí, mọi người cùng nhau xúm lại ngủ vùi.
Không biết đã qua bao lâu.
Một tiếng nổ vang, đánh thức mọi người khỏi giấc ngủ mê man.
Có thứ gì đó rơi vãi trên cát, tạo ra tiếng sột soạt.
Phía chân trời sấm sét vang dội, có thể nhìn thấy rất nhiều sấm chớp mưa bão, hơn nữa những sấm chớp mưa bão kia đang chạy tới bên này.
Thứ mà lúc nãy rơi xuống trên cát, chính là giọt mưa được hình thành từ cơn bão.
Mọi người vội vàng vươn tay, ý đồ hứng lấy nước mưa bỏ vào miệng, chạm tới bờ môi.
Chỉ có vài giọt mưa, mấy thứ còn lại trên tay đều là cát.
Cũng may là nửa phút sau, sấm chớp mưa bão đã kéo tới trên đầu mọi người.
Tần suất hạt mưa rơi xuống ngày càng dày đặc, sau đó giống như trút nước đổ xuống đầu mọi người.
Mọi người nhao nhao đưa tay hứng nước mưa, liều mạng rót vào trong miệng, rốt cục giúp cho cơ thể khát khô bù đắp lượng nước đang thiếu.
“Đoàng! ! ! “
Lại là một tiếng nổ vang, một tia sét có đường kính vài mét đánh xuống mặt cát cách mọi người vài mét, trực tiếp bổ ra một hố sâu!
Ánh sáng khiến cho mọi người loá mắt, trong tai chỉ nghe tiếng nổ vang, cảm giác giống như bị điếc tạm thời.
Lúc này mọi người uống no nước lại cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể đứng chụm lại một chỗ cho đỡ sợ.
Lý Đằng nhìn sấm sét đánh xuống liên tục, trong nháy mắt hắn như nhớ ra chuyện gì đó.
Chóp đá kia.
Một chóp đá chỉ đủ kê cái giường.
Hắn ở trên chóp đá này trải qua nóng bức như sa mạc, còn có sấm sét như độ kiếp phi thăng.
Tình cảnh này, quả thực giống nhau như đúc!
“Mẹ nó lúc đầu mình chỉ được chóp đá! phòng ở 200 mét vuông, một bữa năm món ăn, chính là phần thưởng Bức Vương Chi Vương! Hơn nữa chỉ có kỳ hạn 1 tháng!”
“Những người này, đều là diễn viên cùng đoàn với mình ở thành phố điện ảnh!”
Từng cái kịch bản phim, chậm rãi xâu lại thành chuỗi trong đầu Lý Đằng.
Trải qua hai màn chế độ địa ngục cùng Anna, hứa hẹn sống chết cùng Diêu Tuyết trên chóp đá, có có nương tự lẫn nhau với Liễu Nhân trong Nhà Tù Thời Gian, leo núi cùng Liễu Tuệ trong Thợ Săn Đất Tuyết......
Rốt cuộc hắn cũng nhớ tới tại sao mình có cảm giác mắc nợ Daisy.
Trước khi Daisy gieo mình xuống vách đá, nàng đổi tất cả điểm tích luỹ thành quần áo và thức ăn cho hắn.
“Ài......”
Lý Đằng ngửa mặt nhìn bầu trời, tùy ý để cho hạt mưa xối vào mặt.
Dòng chảy ký ức kia, giống như là bàn tay vỗ về đầu óc hắn, đánh thức từng đoạn trí nhớ khắc sâu trong đầu hắn.
Một tiếng sét nổ vừa rồi chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Rất nhanh từng tiếng sấm một vang lên, tất cả đều bổ xuống chỗ rất gần mọi người, hố sâu gần nhất cũng cách bọn họ 10 mét, bọn họ cũng có thể ngửi thấy mùi khét của đất cát.
Nếu như có một tia sét đánh thẳng xuống chỗ bọn họ đang đứng, thì tất cả mọi người chẳng còn xương cốt.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, ngoại trừ Lý Đằng rất bình tĩnh ngồi xuống nhìn bầu trời.
Tựa hồ giống như là tu tiên giả độ kiếp.
Sấm chớp mưa bão kéo dài suốt 2 tiếng đồng hồ, sau đó dần dần biến mất tại cuối chân trời.
Mọi người có một loại cảm giác kinh sợ tột độ và sống sót sau tai nạn, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
......
Mặt trời bắt đầu ló dạng.
Quần áo trên người vẫn còn ẩm ướt, dính lấy cơ thể khiến người ta cảm giác rất khó chịu.
Nhưng cũng hết cách.
Không có chỗ nào tắm rửa, không có quần áo thay mới.
Nhưng hạt cát dưới chân đã khô rồi.
Mưa lớn ở chỗ này đúng là khó tin, thực sự mà nói, chỉ có thể cho rằng là kịch bản không muốn diễn viên chết khát ở chỗ này, cho nên đưa tới trận mưa bão kỳ quái.
Mặc dù trời còn chưa sáng hẳn, nhưng Lý Đằng đã đánh thức mọi người.
Sau đó xua đuổi bọn họ đi tiếp, bước về phía trước.
Daisy nghỉ ngơi một đêm, thể lực khôi phục không ít, kiên trì tự mình đi theo đoàn người, nếu không đi nổi thì nhờ Lý Đằng.
“Cứ đi không có mục tiêu như vậy, lúc nào mới tới nơi...? “ Hoàng Tấn phàn nàn.
“Cảm giác đúng là không có mục tiêu. “ Rất khó mà thấy được Elsa đồng ý với Hoàng Tấn.
Những người khác không nói gì, nhưng có vẻ bọn hắn cũng đồng ý với quan điểm của Hoàng Tấn cùng Elsa.
“Quan trọng là không phải mục tiêu, quan trọng là... Chúng ta vẫn còn đi.”
Lý Đằng vừa đi vừa tiêm cho mọi người một mũi thuốc tinh thần.
“Thực bội phục anh, nếu như không phải anh, chỉ sợ mấy người chúng tôi đã sớm bỏ cuộc, bất quá chỉ là một cơ hội tăng cấp mà thôi.” Elsa cảm thán.
“Sau khi thăng cấp thì số điểm kiếm được tăng gấp đôi, cuộc sống cũng sẽ dần dần đạt được cải thiện, có loại cơ hội tăng cấp miễn phí này, phải cố gắng nắm lấy.” Lý Đằng lại nói tiếp.
Lý Đằng dùng ngôn từ lạc quan kích thích, lại giúp mọi người tìm về dũng khí kiên trì.
Mặc dù bọn hắn cho rằng Lý Đằng đi chẳng có mục đích.
Lúc trời sáng tỏ, thời tiết lại dần dần nóng lên.
Mọi người đi được vài tiếng, lại vừa khát vừa đói, đặc biệt là khát nước, gần như đánh gục tất cả mọi người.
Người cũng là một loại sinh vật, cần tiêu hao năng lượng mới có thể duy trì trạng thái vận động.
Không ăn cơm không uống nước, còn đi đường dài như vậy, khẳng định chịu không nổi.
Mà ngay cả bản thân Lý Đằng cũng khó nhịn.
“Phương hướng của anh ấy là đúng, mọi người kiên trì thêm chút nữa, chúng ta sắp rời khỏi sa mạc.” Liễu Tuệ quan sát tình huống chung quanh, vội vàng báo cho mọi người tin tức tốt.
“Thật vậy chăng?” Trên gương mặt tuyệt vọng của đám người lại có thêm hy vọng.
“Đúng vậy, giữ nguyên tốc độ hiện tại, cố gắng thêm nửa giờ là được.” Liễu Tuệ nói rất chắc chắn.
Lý Đằng không dám hỏi nhiều, hắn sợ Liễu Tuệ cũng làm giống mình, cố ý dùng lời nói an ủi mọi người mà thôi.
Dù sao hắn còn chưa nhận ra dấu hiệu thoát khỏi sa mạc.
......
Sau nửa giờ.
Mọi người vẫn đang trong sa mạc.
Thế nhưng, dưới chân bắt đầu xuất hiện vài miếng đất ! Đã không còn chỉ thuần một màu cát như trước!
Trong mớ đất này, thậm chí còn xuất hiện một ít mầm cỏ.
Có cỏ thì sẽ có trùng.
Lý Đằng đột nhiên cúi người, dùng chân dẫm mạnh xuống đất.
Là một con bò cạp dài hơn 10 cm!
Lý Đằng cúi người bắt lấy, nhổ đuôi của nó, xé đứt cặp càng, sau đó bỏ vào mồm nhai nhóp nhép trước ánh mắt king ngạc của mọi người.
“Ăn ngon không? Mùi vị thế nào?” Elsa lộ vẻ ghê tởm bèn hỏi Lý Đằng.
“Có mùi vị giống vảy cá.” Lý Đằng nghĩ một chút bèn nói ra.