Đúng vào lúc này, lại nghe thấy tiếng sấm nổ, chiếu rọi trong phòng sáng chưng như ban ngày, sau đó là một tiếng đùng đoàng......
Tiếp đến, đèn trong phòng sáng lên.
Phía trước tivi, bỗng nhiên xuất hiện một con nữ quỷ!
Đầu của nó bị lõm xuống một khối lớn, một con mắt lồi như sắp rớt ra ngoài hốc mắt, lỗ mũi và miệng rỉ máu, vẻ mặt dữ tợn.
Nó vừa bò trên nền nhà, vừa phát ra tiếng “Khách khách Khách khách“.
Toàn bộ cảnh tượng quả thực kinh dị đến cực hạn.
Elsa cùng Daisy đang ôm nhau không ngừng run lẩy bẩy, người ở gần đó có thể nghe thấy tiếng răng của các nàng kêu lạch cạch.
Hoàng Tấn cùng Cao Phi không tự giác mà nắm tay lẫn nhau, ánh mắt hai người ngây ngốc, đã quên là mình rất chán ghét đối phương.
Sắc mặt Anna trắng bệch, cố hết sức nắm lấy thành ghế salon, ngón tay đã sắp móc lủng lớp da bọc ghế.
Mọi người ở đây đều sợ hãi đến tột đỉnh......
Lý Đằng đi tới, thò tay nắm lấy tóc nữ quỷ, đè nó xuống nền nhà.
“Các người xem gương mặt này, có phải rất giống với người vợ trong bức ảnh chụp của cặp đôi kia?” Lý Đằng giơ tay đặt tấm ảnh kia sát mặt nữ quỷ, lại để cho mọi người tiến hành so sánh.
“Còn có vết lõm trên đầu nó, có giống bị búa nện hay không?” Lý Đằng bắt lấy cằm nữ quỷ, vặn vẹo đầu nữ quỷ cẩn thận quan sát vết thương trên đầu nó.
“Một búa này nện xuống, trực tiếp nện cho hốc mắt cô ta nổ tung. Cho nên, theo phán đoán sơ bộ của tôi, nữ quỷ này chính là vợ ông chủ khách sạn, hẳn là bị búa đập trúng đầu mà chết, các người có ý kiến gì không?” Lý Đằng ngồi trên đầu nữ quỷ, vừa vuốt đầu nó, vừa hỏi mấy người bên cạnh.
Nữ quỷ duỗi quỷ trảo ý đồ đẩy tay Lý Đằng ra, nhưng mà nhanh chóng bị Lý Đằng đè trên nền nhà không thể nhúc nhích.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Chỉ có tiếng “khách khách Khách khách Khách khách” phát ra từ cổ họng nữ quỷ.
Những người khác thấy một màn như vậy, trong lòng điên cuồng mắng chửi......Bị người đè trên đất, nữ quỷ còn có mặt mũi ư? Dường như phim ma không phải diễn thế này?
“Các người mau lại đây xem...! này đứng xa vậy làm gì ? Nó cũng sẽ không cắn người.” Lý Đằng rất thất vọng trước biểu hiện của mấy người này.
Mọi người đành phải lê từng bước run rẩy đi tới, nhưng vẫn đứng cách xa hai mét, giống như là đang vây xem đại lão bắt hổ, mặc dù đại lão không sợ hổ, nhưng bọn họ rất sợ...! Lỡ như đại lão để hổ vọt mất, những người quần chúng như bọn họ sẽ bị vồ một phát chết tươi!
“Mọi người có suy nghĩ được gì không? Quan sát cô ta cẩn thận vào, nhìn xem tôi có bỏ sốt điểm nào hay không, sau đó cùng nhau gộp ý lại mà suy đoán, nói không chừng có thể tìm được manh mối quan trọng.” Lý Đằng lại nói vài câu.
“Khách khách Khách khách... A... A.........”
Nữ quỷ lại phát ra tiếng kêu kỳ quái, sau đó đột nhiên chui vào dưới sàn nhà biến mất không thấy bóng dáng.
Con người này thâth quá đáng, rõ ràng đè nó làm vật mẫu cho người ta quan sát, thực cho rằng quỷ không biết mất mặt hay sao..?
“Anh không sợ cô ta tức giận, nhằm vào anh mà ra tay sao?” Elsa cảm thấy nghẹn họng, một màn vừa rồi Lý Đằng bắt nạt nữ quỷ, cho nàng cảm giác, tựa như một người bình thường đang đùa giỡn với gấu chó, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị giết ngược.
“Các cô diễn quá ít phim ma, nửa đoạn trước phim ma đều là các phân đoạn doạ người xem, nhưng mà cho dù vai chính, vai phụ làm ra hành động ngu ngốc gì, cũng sẽ không chết. Quỷ chính thức giết người đều là nửa sau bộ phim, thậm chí là 10 phút trước khi kết thúc.
“Tựa như con nữ quỷ vừa rồi, nếu như nó có năng lực giết chúng ta, liền trực tiếp ra tay, còn lãng phí sức lực bò ra ngoài tivi làm gì? Đây chỉ là phân đoạn mà biên kịch cố ý doạ người xem mà thôi, tổng cộng kịch bản có thời gian ba ngày, ngày đầu tiên giết sạch chúng ta, thế thì bộ phim kết quá lãng nhách rồi, những đại lão thần bí kia cũng sẽ mắng chửi biên kịch quá non tay, lần sau cũng sẽ không xem phim của đạo diễn và biên kịch này.
“Theo phân tích của tôi, hai ngày đầu tiên, chủ yếu là quỷ sẽ tiến hành đe doạ chúng ta, đến ngày thứ ba bọn chúng mới có thể thức tỉnh năng lực của quỷ, từng bước giết chết mấy người chúng ta, cho nên, ngày đầu tiên chẳng cần phải sợ, điều chúng ta cần làm, chính là lợi dụng đoạn thời gian an toàn này mau chóng thu thập manh mối, cố gắng giải quyết bọn chúng trước ngày thứ 3.” Lý Đằng giải thích rõ cho mấy người.
“Đạo lý anh nói chúng tôi đều hiểu, nhưng cũng chẳng thể nào làm được như anh...! Lão đại. “ Hoàng Tấn mở mồm nói.
Cao Phi nghe Hoàng Tấn nói chuyện, lúc này mới phát hiện hắn và Hoàng Tấn vẫn đang nắm tay nhau, hắn vội vàng giãy tay một cái, sau đó chán ghét nhìn tay của mình, tựa hồ đang tự hỏi có nên chặt tay hay không.
“Những người khác không làm được, nhưng tôi cảm thấy cậu khác bọn họ, cậu nhất định có thể làm được, cậu có thể đàng hoàng không sợ quỷ.” Lý Đằng nghĩ một chút bèn nói với Hoàng Tấn.
“Tại sao vậy... Lão đại? Em cảm thấy bản thân rất sợ đó...! “ Hoàng Tấn không quá tin tưởng mình có được siêu năng lực như thế, nhưng nghe thấy Lý Đằng khích lệ hắn khác hẳn mọi người, vẫn là có cảm giác kiêu ngạo.
“Bởi vì bộ dạng của cậu còn xấu hơn quỷ, quỷ nhìn thấy cậu có thể sẽ khóc, trốn cậu cũng chẳng kịp.” Lý Đằng trả lời Hoàng Tấn.
“Lão đại......” Hoàng Tấn.
“Ha ha ha ha ha......”
Mọi người cười phá lên, bầu không khí khủng bố chẳng còn sót chút gì.
“Đoán chừng căn phòng này đã hết manh mối, chúng ta lại đi sang căn phòng khác tìm kiếm vậy.” Lý Đằng nói xong bước tới cạnh cửa.
“Tôi cảm thấy mọi người tập trung ở đây cũng rất an toàn, đừng nên đi tới phòng khác?” Elsa nói ra đề nghị của mình.
Những người khác nhao nhao hùa theo.
Vừa rồi Quách mẫu cùng gã mặt trắng bị nhốt ngoài cửa, hiển nhiên là đã gặp phải thứ gì đó đáng sợ, mới có thể hốt hoảng trốn lên lầu, mọi người tụ họp ở trong phòng này, khó khăn lắm mới tìm về một chút cảm giác an toàn, nhưng bây giờ Lý Đằng lại muốn dẫn người đi ra ngoài.
“Các người không muốn đi ra ngoài cũng được, thế thì tạm thời ở lại phòng này đi, một mình tôi ra ngoài đi dạo, tìm xem manh mối khác.” Lý Đằng mở cửa phòng bước ra.
“Anh đừng bỏ chúng tôi...! Chúng tôi sẽ đi cùng anh!” Mọi người cảm giác không đúng, vội vàng chạy theo.
Đúng vào lúc này, một đạo sấm chớp đánh xuống, chiếu cho khung cảnh ngoài phòng sáng chưng, sau đó truyền tới tiếng đùng đoàng......
Mượn ánh sáng tia chớp, tất cả mọi người nhìn thấy mảnh đất bên ngoài nhà, có một gã đàn ông đang mặc áo mưa, trong tay cầm một cây búa sắt, bên trên cây búa tựa hồ vẫn còn nhỏ xuống vài giọt máu loãng.
“A...! ! “ Mọi người cùng hét lên, vội vàng chui về trong phòng.
Nhưng mà Lý Đằng đi ra ngoài phòng, cũng trở tay khép cửa phòng lại.
Trong phòng trở nên rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa rơi bên ngoài.
“Cút!”
Còn có tiếng mắng chửi của Lý Đằng.