Chiến Lật Cao Không

Chương 366: Nhà cũ kinh hồn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tất cả mọi người không có ý kiến gì, vì vậy tụ họp cùng nhau đi tới chỗ cầu thang gỗ.

Bên kia Quách mẫu cùng gã mặt trắng cũng đi theo mọi người chỉ cách 5, 6 mét, Có vẻ như bọn họ cũng sợ hãi khi bị tách nhóm.

Bước chân trên sàn gỗ phát ra tiếng vang cót két, ở trong đêm khuya tạo cho người ta một loại rất cảm giác quỷ dị.

Lúc tới gần cầu thang, trên trần nhà đột nhiên truyền ra tiếng kẽo kẹt, cảm giác hình như là có người đang ở trên trần nhà đi lại.

Sau khi nghe được tiếng kẽo kẹt này, tất cả mọi người mất hết sự bình tĩnh.

Hiện tại nơi này chỉ có 8 người bọn họ? thế người đi phía trên tầng trên là ai?

Nếu như không phải người mà nói, chẳng phải đó là......Quỷ?

Mọi người vô thức dừng bước, hai chân run rẩy không dám đi tiếp.

“Mọi người đừng quá sợ hãi, đây chỉ là bầu không khí khủng bố do phim kinh dị cố tình tạo ra, nếu như các người sợ hãi, liền sẽ theo đúng ý biên kịch, hy vọng chúng ta sợ hãi chạy loạn khắp nơi, sau đó liền xảy ra chuyện. Nếu như chúng ta không sợ hãi, thì bầu không khí này chẳng thể làm hại chúng ta được.” Lý Đằng bèn giải thích cho mọi người.

Nghe được Lý Đằng giải thích, tâm trạng những người khác mới bình tĩnh một chút, theo sau lưng Lý Đằng bước tới chỗ cầu thang.

Cầu thang bằng gỗ, không có đèn, có vẻ hơi âm trầm đáng sợ.

“Hoàng Tấn, đi trước dò đường.” Lý Đằng ra lệnh cho pháo hôi Hoàng Tấn.

“Khục, chuyện này không tốt lắm? Phía trước quá nguy hiểm.” Hoàng Tấn cả người run rẩy, lắp bắp trả lời.

“Vừa rồi cậu nói cái gì? Nghe theo lời tôi làm việc, hiện tại đã đổi ý rồi? Vậy được, cậu đừng đi theo chúng tôi nữa, đi theo nhóm lão yêu bà và tên mặt trắng kia đi.” Lý Đằng tức giận quát.

Hoàng Tấn không chịu đi trước do đường, nhưng lại không chịu nhảy sang nhóm lão yêu bà, mặt dày trốn ở gần mọi người. Những người khác cũng hết cách với hắn, quy định của thành phố điện ảnh là không thể tự ý tấn công diễn viên khác.

“Tôi đi trước dò đường, bất quá lần sau gặp nguy hiểm, những người khác lại xung phong.” Cao Phi nói với Lý Đằng, nếu như vòng trước không nhờ Lý Đằng, hắn đã biến thành tượng sáp.

“Được rồi, tôi sẽ đi sau bảo vệ anh.” Lý Đằng cũng không khách khí với Cao Phi.

Cao Phi cẩn thận từng chút một bước xuống cầu thang gỗ, Lý Đằng đi sau nắm cổ áo hắn, nếu như xảy ra chuyện bất ngờ, bất cứ lúc nào cũng có thể xách hắn bỏ chạy.

Sau khi bước xuống cầu thang, rất nhanh ánh mắt của mọi người đã thích ứng với bóng tối.

Lúc đi tới chỗ rẽ cầu thang, một đạo ánh sáng loé lên, là do sấm sét chiếu rọi, một bóng người xuất hiện phía dưới bậc cầu thang, tựa hồ đang nhìn lên trên này.

Lúc này Cao Phi sợ tới mức nhũn chân, mấy cô gái nhìn thấy cảnh này thì cùng la toáng lên.

Sau khi ánh chớp biến mất, bóng đen kia cũng chẳng còn.

“Không cần sợ, đây là phân cảnh hù người mà thôi.” Lý Đằng lại nói một câu an ủi mọi người.

“Trước đó......có phải tiền bối......đã đóng qua thể loại này?” Hàm răng Elsa đánh vào nhau kêu lách cách, bạo gan hỏi Lý Đằng.

“Không rõ lắm, có lẽ diễn qua rất nhiều lần? Dù sao......Tôi cảm giác chỉ cần chúng ta không sợ hãi, vấn đề sẽ không lớn, nhưng nếu như sợ hãi, thì sẽ rất phiền phức.” Lý Đằng cố gắng nhớ lại, kết quả đầu lại đau buốt, Cao Phi ở phía trước cũng biến thành một đoàn sương mù xám.

Lý Đằng vội vàng ngưng lại, hết thảy lại khôi phục bình thường.

Mọi người cẩn thần bước xuống cầu thang gỗ, đi tới tầng trệt.

Quách mẫu cùng tiểu bạch kiểm bước sau lưng mọi người chưa tới 2 mét, xem sắc mặt bọn họ tái nhợt, tựa hồ cũng rất sợ hãi.

Hành lang lầu một có đèn, mặc dù hơi mờ, nhưng ít nhất có thể chiếu sáng trong hành lang, không đến mức tối om như chỗ cầu thang kia.

Điều đáng sợ nhất trong phim kinh dị chính là bống tối.

Người ở trong bóng tối nhìn không thấy thứ gì, nhìn không thấy người khác, sẽ rất sợ hãi.

Cánh cửa gần cầu thang lại mở toang.

Sau khi bước vào là một đại sảnh, hoặc là nói một gian phòng rất lớn.

Sau khi vào cửa, gần tường có một cái bàn, sau mặt bàn có ghế, còn có một loạt tủ gỗ dựa vào tường.

Xem cách bố trí, rất giống đại sảnh khách sạn.

Nhưng cũng không có người gác.

Trên kệ gỗ bên tường có đặt một cái tivi, rõ ràng là loại TV đời cũ to như thùng xốp, thoạt nhìn rất cổ xưa.

Giữa đại sảnh là mấy hàng ghế sofa, ở giữa có đặt một bàn gỗ uống trà cổ xưa.

Đứng ở gần cửa vào, chờ sau khi tất cả mọi người bước vào, Lý Đằng đột nhiên khép cửa phòng lại, cũng khoá trái cửa, nhốt Quách mẫu cùng gã mặt trắng ở phía sau.

“Mọi người tìm kiếm xung quanh phòng này, xem có thể tìm được manh mối nào có ích hay không.” Lý Đằng đóng cửa phòng xong liền ra lệnh.

Bên kia truyền đến tiếng đập cửa tức giận của hai người Quách mẫu, sau đó là tiếng phá cửa.

“Lão đại, làm vậy có tốt không? Mặc dù bọn họ là mới tới, nhưng cũng đừng gạt bỏ bọn họ như vậy? “ Hoàng Tấn nhìn cửa gỗ một lát bèn đề nghị với Lý Đằng.

“Cậu có thể cút qua đó cùng bọn họ.” Lý Đằng trừng mắng chửi Hoàng Tấn.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của gã mặt trắng, sau đó là một hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân giống như chạy tới chỗ cầu thang, sau đó chạy lên trên lầu, là chỗ trần nhà phía trên đầu.

Thoạt nhìn có vẻ hai người kia nhìn thấy gì, hoặc là bị ai đó rượt đuổi, cho nên không dám tiếp tục đứng ở ngoài cửa, mà là trốn về lầu hai.

“Tôi nhận ra mụ già kia, là mẹ của Quách Chí Bằng, lần này mụ ta tới đây chính là muốn báo thù, nếu để cho bà ta theo chúng ta, sớm muộn mụ sẽ hại chết cả đám. Cho nên, tôi mới nhốt bọn họ ngoài cửa, các người có ý kiến gì không?” Lý Đằng giải thích cho mọi người hiểu.

“Mẹ của Quách Chí Bằng...? Quách Chí Bằng không phải là hạng người gì tốt, mẹ của hắn cũng chẳng khá hơn chút nào.” Cao Phi cũng rất đồng ý.

“Ừ, hẳn không phải là người tốt lành gì.” Hoàng Tấn cũng nói hùa theo.

Những người khác không có lên tiếng, tương đương đồng ý với Lý Đằng.

Một ánh chớp cực sáng loé lên, cơ hồ chiếu sáng căn phòng rõ như ban ngày, sau đó truyền tới một tiếng đoàng thật lớn, khiến cho mấy cô gái sợ tới mức hét toáng.

Hoàng Tấn cùng Cao Phi cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Sét đánh mà thôi, không cần sợ như vậy.” Lý Đằng nói vài lời an ủi.

Lại là vài tia chớp loé lên, bất quá không có sáng như tia chớp vừa nãy.

“Ngoài cửa sổ có người!” Elsa chỉ ra sổ giữa phòng.

Mọi người cùng nhìn sang, quả nhiên, lúc tia chớp sáng lên, bên trên rèm cửa có phản chiếu một bóng người, tựa hồ đang muốn nhìn vào căn phòng.

Lại có người thét lên.

“Đừng có hoảng sợ nữa, cứ bình tĩnh lại, hét hoài không mệt mỏi sao? Có thể hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho các người hay không? Mau chóng lục soát căn phòng này một lượt, có biết không?” Lý Đằng lộ vẻ tức giận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)