Chiến Lật Cao Không

Chương 362: Diêu tuyết trở về (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn xé mở một túi rồi dùng mũi ngửi ngửi, là bánh mì, còn có hai túi bánh quy, cuối cùng là hai chai nước khoáng.

Những thứ đồ ăn này cũng quá ngán? Không thèm.

Lý Đằng mở chai nước nốc một ngụm, sau đó giơ đồng hồ lên muốn tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Thế mà đồng hồ không sáng!

Tín hiệu bị chặn rồi?

Trong khoang trực thăng này, không có chút ánh sáng là sao?

Mẹ nó mình ngủ quách đi cho xong?

......

Mấy giờ sau.

Lý Đằng bò xuống cabin trực thăng, đứng ở trên đất bằng.

Đây là nền xi măng, trực thăng thả Lý Đằng xuống liền cất cánh bay lên không trung.

Đây là thành phố điện ảnh sao?

Phía sau là bãi cát, nước biển.

“Có ai không?”

Lý Đằng bước đi trên phố, lớn giọng hô vài tiếng.

Không có ai trả lời.

Đường phố chỗ xa xa, có sương mù xám tản mát khắp nơi, tạo cho người ta cảm giác rất quỷ dị.

Bên cạnh đường đi là nhà hàng, bảng hiệu cũng chỉ viết hai chữ nhà hàng.

Ở một chỗ xa xa, tựa hồ có bóng đen lấp ló, còn truyền tới tiếng bước chân mơ hồ.

Lý Đằng mở to mắt nhìn một lượt, nhưng cũng không có thấy cái gì.

Chỗ cách xa một chút, liền tràn ngập sương mù xám, nhìn không rõ lắm.

Tạo cho người ta cảm giác như đang trong mộng cảnh.

Bên đường có một chút thiết bị giống như máy atm.

Lý Đằng đi tới kiểm tra một lượt, phát hiện chính là số dư điểm tích lũy, trong đồng hồ của hắn tra được thứ này.

Ngay lúc Lý Đằng chuẩn bị rời đi, trong màn hình máy tính bắn ra một dấu chấm hỏi màu vang.

Ấn mở dấu chấm hỏi màu vàng, xuất hiện một cái nhiệm vụ trêu đùa người mới.

Đồng thời cũng là một cái trợ giúp người mới nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ gì chán vậy.”

“Có ban thưởng điểm tích lũy? “

“Vậy thì nhận.”

“Đúng rồi, mẹ nó bộ mình không phải người mới sao?”

“Vấn đề là mình chẳng hề biết gì về thành phố điện ảnh...! “

Tiến vào tiệm bán quần áo, đi tới khu lễ phục, Lý Đằng đã tìm được lễ phục chuyên dụng, còn có thiết bị điều khiển và vân vân.

Xem qua giới thiệu về nhiệm vụ thì hắn đã rõ làm sao trêu chọc người mới.

Mặc xong, nắm giữ cách điều khiển thuần thục, Lý Đằng dựa vào hệ thống định vị, nhanh chóng đi tới chỗ làm nhiệm vụ.

“Đừng nói là mỹ nữ?”

“Doạ mỹ nữ sợ vãi đái đúng là một chuyện rất sướng.”

Sau lưng chợt truyền đến một tràng tiếng bước chân mơ hồ.

Lý Đằng lập tức quay đầu nhìn lại.

Tựa hồ có một cái bóng đen từ trong sương mù bay qua.

Những thứ sương mù xám này là xảy ra chuyện gì?

Nhìn xa thì thấy, sau khi tới gần, lại chẳng nhìn thấy thứ gì.

Lượn quanh mấy vòng, Lý Đằng đi tới một góc phố, rốt cục đã nhìn thấy mục tiêu của hắn.

Không phải mỹ nữ.

Là một gã đàn ông đeo kính, tướng mạo rất hèn mọn.

Điều này khiến cho Lý Đằng lập tức mất đi hứng thú làm nhiệm vụ.

Tốt xấu cũng kiếm được chút điểm tích luỹ, Lý Đằng vẫn chịu khó dụ gã đàn ông kia bước vào bảo tàng tượng sáp, sau đó dụ dỗ một hồi, không bao lâu đã doạ cho tên kia tè ra quần, hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này Lý Đằng mới lộ mặt.

“Này anh trai, chỗ này là đâu thế...? Tôi mới đến, cho nên chẳng biết gì.” Gã đeo kính bước tới, nịnh nọt hỏi thăm Lý Đằng.

“Tôi cũng không rõ lắm.” Lý Đằng giang tay ra.

“Ah, chẳng lẽ cũng là mới tới giống tôi?” Gã đeo kính có chút thất vọng.

“Hình như là chỗ diễn xuất, chúng ta......Là diễn viên. “ Lý Đằng nghĩ đến nhiệm vụ, vẫn là bất đắt dĩ nói thêm vài câu.

“Cám ơn, tôi nhìn thấy bên đường có bảng chỉ dẫn, hẳn là bắt chúng ta đi theo?” Gã đeo kính lại hỏi Lý Đằng.

“Hẳn là vậy.” Lúc này Lý Đằng mới nhìn thấy bảng chỉ dẫn.

Vì vậy hai người dựa theo bảng chỉ dẫn mà đi tới.

Không bao lâu, đi tới gần một quán cafe.

Ngoài quán café có cái bàn lớn, bên cạnh có mấy cái ghế chân cao.

Trước khi hai người tới, đã có sáu người ngồi vào.

Vì vậy hai người đành ngồi vào hai chỗ còn trống.

Lý Đằng đưa mắt quét mấy người khác một vòng, chỉ trong nháy mắt, hắn phát hiện gương mặt mấy người khác, đều biến thành một đoàn sương mù xám......

Nhưng nếu nhìn thật kỹ, bọn họ lại khôi phục bình thường.

Có vẻ như mình bị ảo giác.

Chỗ xa xa, rốt cuộc những thứ sương mù xám kia là cái gì?

Mặc dù không rõ đang xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi Lý Đằng nhìn thấy những sương mù xám, hắn có loại cảm giác không thoải mái.

Tất cả mọi thứ ở đây, thật là quỷ dị, vẫn là diễn xuất mau một chút rồi trở về phòng của mình.

Mặc dù không thể dạo chơi xung quanh, nhưng nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết, xem video, nghe nhạc cũng không tệ.

Hơn nữa cũng không lo ăn uống.

Nhìn cô gái đeo kính râm kế bên, Lý Đằng có loại cảm giác rất quen thuộc.

Còn có cô gái mặc đồ giống thành phần tri thức, cảm giác cũng rất quen.

“Cô là Anna?” Lý Đằng hỏi cô gái kính râm ngồi bên cạnh.

Cô gái kính râm lạnh lùng liếc hắn, sau đó nhìn về chỗ khác.

“Cô là Elsa, đúng không? “ Lý Đằng lại hỏi cô gái tri thức.

Cô gái tri thức chẳng hề phản ứng cái tên Elsa.

“Mẹ nó cậu là Hoàng Tấn?” Lý Đằng lại nhìn vào gã bốn mắt.

“Đúng vậy, đại ca, tôi là Hoàng Tấn..., không cần thêm hai chữ [mẹ nó]? “ Hoàng Tấn trả lời Lý Đằng.

“Ai là đại ca của cậu...? “ Lý Đằng không thích Hoàng Tấn gọi mình là đại ca.

“Khục......” Sắc mặt Hoàng Tấn có chút xấu hổ.

“Anh là......Cao Phi? “ Lý Đằng lại nhận ra một gã đàn ông khác.

“Làm sao cậu biết tên tôi?” Sắc mặt Cao Phi có chút mê mang, dường như hắn chẳng quen biết Lý Đằng.

“Tôi cũng không biết, dù sao sau khi nhìn thấy anh, liền nhớ tên của anh.” Lý Đằng suy nghĩ một lát, kết quả phát hiện đầu đau như búa bổ.

“Ơ! Đây không phải Lý Đằng sao? Có nhớ tôi là ai không?” Bên cạnh Cao Phi là gã đàn ông hơn 30 tuổi đang nhìn Lý Đằng, rõ ràng ánh mắt có chút âm độc.

“Quách Chí Bằng ? Tôi chỉ nhớ rõ tên của anh, nhưng tôi không nhớ rõ anh là ai.” Lý Đằng chẳng hề có thiện cảm với tên này, vừa nhìn đã thấy ghét rồi.

“Hừ! “ Quách Chí Bằng không có nói gì.

“Daisy?” Lý Đằng nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh Quách Chí Bằng.

Cô gái trẻ có chút mờ mịt liếc nhìn Lý Đằng, tựa hồ nàng không nhớ cái tên này.

Bên cạnh cô gái trẻ là bà lão nho nhã, xem ra giống như là phần tử trí thức, thấy Lý Đằng nhìn mình, bà ta cũng nhẹ gật đầu với Lý Đằng.

Đúng vào lúc này, một cô gái đeo mặt nạ bước ra khỏi quán cafe, bên người nàng có hai gã vệ sĩ mặc com lê, cơ thể cường tráng, một tay giấu ở bên trong áo vét, không biết có phải là cầm súng hay không.

“Chào mọi người, tôi là đạo diễn bộ phim 《 Cuồng Phong Tuyệt Lộ 》 , sau đây tôi xin giới thiệu sơ qua cho mọi người về kịch bản.” Một giọng nữ rất quen thuộc truyền tới, rất hiển nhiên là cô gái đeo mặt nạ này đang nói chuyện.

“Diêu Tuyết? “ Trong đầu Lý Đằng lập tức xuất hiện một cái tên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)