“Bởi vì cánh tay thứ ba của cô ta quá dài...! Ha ha......” Có người nói hùa theo.
“Mỗi ngày tôi đều đi dạo Cổ Phường, đây là lần đầu nhìn thấy kẻ trộm dám ra tay tại Cổ Phường.”
“Đúng vậy, nơi đây chính là chỗ cao cấp, chỉ có người đủ tốt chất thì mới bước vào, những loại tố chất thấp kém, bước tới cửa vào liền tự ti mặc cảm, căn bản không dám bước vào cửa, không nghĩ tới hôm nay bắt được hai tên.”
“Người sang tự biết mình...! Không có năng lực còn bước vào cửa hàng, chẳng phải là tự rước lấy nhục?”
“......” Mấy vị khách hàng xì xào bàn tán, có mấy người lớn giọng, rất là chói tai.
“Xin mọi người đừng sỉ nhục vị khách này? Cho dù cô ta không có tiền, nhưng nàng đã bước vào cửa tiệm chúng tôi, chính là khách hàng cao quý của cửa tiệm chúng tôi, chứng tỏ nàng hướng tới cuộc sống tốt đẹp, mặc dù hiện tại chưa có tiền mua, cũng không thể ngăn cản người khác tiến tới đúng không?”
“Mặc dù thủ đoạn sai trái, nhưng chúng ta cần phải cảm thông, đây cũng là phương châm mà Cổ Phường chúng tôi luôn hướng đến, vì cuộc sống tốt đẹp mà không ngừng cố gắng, sau đó tận hưởng cuộc sống.” Thẩm Nguyệt Thiền rất lớn giọng nói cho mấy vị khách hàng nghe.
Nghe qua thì có vẻ cô ta đang giúp cô cô Lý Đằng nói chuyện, nhưng mà lời nói của nàng, rơi vào tai mấy vị khách hàng khác thì càng kích thích bọn họ cười vang cùng khinh bỉ.
“Không có chuyện gì, Cổ Phường tuyệt đối sẽ không lấn lướt khách hàng, chỉ cần cô mua chiếc vòng cổ này, nó sẽ thuộc về cô, chúng ta cũng cũng không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào.” Thẩm Nguyệt Thiền lại cố ý lớn giọng nói cho cô cô Lý Đằng nghe.
“Trong cửa hàng hẳn là có camera giám sát? Chỉ cần xem lại đoạn video là biết ai là kẻ trộm. “ Lý Đằng mở miệng nói, vừa rồi hắn ngủ quên, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tiên sinh, xin chờ một chút, thật xin lỗi, để cho tôi kiểm tra ngài một chút?” Một nữ bảo vệ cầm lấy máy dò bước tới gần Lý Đằng, rà soát cơ thể hắn một lượt, kết quả nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, ở trong túi áo Lý Đằng.
Lý Đằng đút tay vào túi, lấy ra một cái nhẫn kim cương rất lớn, giá trị 150 triệu.
“Oa! Đây không phải là Nguyệt Cung Mị Ảnh sao? Giá trị 150 triệu!”
“Hai người này đúng là lợi hại...! Dám trộm hai món bảo vật áp rương của Cổ Phường! “
“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tóm được hai tên trộm...! “
“Có thể trong một lần trộm đi 2 bảo vật trấn điếm, hai kẻ trộm này cũng không đơn giản!”
Lý Đằng vừa mới móc ra nhẫn kim cương, lập tức có người nhận ra hắn, sau đó đề cao âm lượng nói cho mọi người cùng nghe.
“Tiên sinh, chiếc nhẫn này là ngài mua sao? Là tặng cho bạn gái sao? Nguyện ý tặng vật quý giá như vậy cho bạn gasi, nhất định ngài là một người lịch sự và yêu thích cái đẹp. Đúng rồi, chiếc nhẫn này là một trong bảo vật trấn điếm của chúng tôi, nếu như ngài mua nó, chúng tôi sẽ tặng cho ngài vé “Hải Thượng Minh Nguyệt” của Cổ Phường năm nay.” Thẩm Nguyệt Thiền bước tới gần Lý Đằng lớn giọng nói.
“Nhìn quần áo trên người hắn kìa! Cả bộ chưa tới 100 tệ đi? Cô bắt hắn mua Nguyệt Cung Mị Ảnh giá 150 triệu, đây không phải là làm khó hắn à?”
“Hắn mà mua cái gì, cũng là trộm thôi?”
“Cổ Phường còn khách khí với loại trộm thế này à, trực tiếp dẫn người tới cục bảo an đi.!”
“Trộm đồ giá trị cao như vậy, các người nói sẽ bị phạt bao nhiêu năm?”
“50 năm à?”
“100 năm.”
“Ha ha ha ha......Nếu tôi là bọn họ, thì bây giờ tôi liền đâm đầu vào cột chết quách cho rồi, đúng là quá xấu hổ! “
“Đúng vậy! Thật mất mặt! “
Vị phu nhân cùng mấy người bên cạnh tiếp tục châm chọc.
Lúc trước cô cô móc ra dây chuyền trị giá 200 triệu, bởi vì lúc trước Lý Đằng ngủ mê, không rõ tình huống nên không tiện nói gì, hiện tại trên người hắn cũng xuất hiện nhẫn kim cương, hắn đã đoán được.
Đây là có người đang chơi xỏ bọn hắn...!
Tổng giá trị 350 triệu, đủ ác độc, đây là đánh hắn một lần, khiến cho hắn không thể trở mình trong thế giới kịch bản.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bách Diên từ trong đám người đi ra, vẻ mặt đang cân nhắc.
“Bách công tử, hai vị khách này cầm Nguyệt Lượng Chi Tâm cùng Nguyệt Cung Mị Ảnh trong cửa hàng, lại không có trả tiền, chuẩn bị rời cửa hàng thì chuông bảo an reo lên, nhưng bọn họ không có tiền mua, điều này thật khiến chúng tôi khó xử...! Bách công tử ngài nói nên xử lý chuyện này thế nào?” Thẩm Nguyệt Thiền lớn tiếng hỏi Bách Diên.
Khách hàng vây xem càng ngày càng nhiều, cửa lớn cũng bị bảo vệ đẩy ra, càng nhiều khách hàng từ bên ngoài tràn vào xem náo nhiệt.
“Ồ? Là Lý Đằng...? Lại là sinh viên học viện quân sự! Bọn họ đều gọi tên này là......Vua ăn bám? Khục! Những người kia quá thất đức, đặ tên hiệu cho cậu như vậy, quá khi dễ người! Cậu thích chiếc nhẫn kia ư? Là chuẩn bị tặng cho Anna tiểu thư à? Thế nhưng, mua đồ mà không trả tiền, đúng là không thể được.” Bách Diên nhìn thấy Lý Đằng liền lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Đằng đang chuẩn bị nói vài lời cái gì, một gã nhân viên nam trong cửa hàng đột nhiên bước ra.
“Ông chủ Bách, quản lý Thẩm, hai kiện bảo vật trấn điếm này vẫn để trong kho không có mang ra ngoài, mà bọn hắn lại không có đặc quyền tiến vào nhà kho, chuyện này có chút kỳ lạ......” Nhân viên nam trong cửa hàng nói với Bách Diên cùng Thẩm Nguyệt Thiền.
Bách Diên nghe nhân viên nói như thế, sắc mặt lập tức thay đổi, tại sao lúc này lại có kẻ nhảy ra báo hại người nhà? Hắn rất tức giận mà trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt Thiền.
Lý Đằng liếc nhìn nhân viên cửa hàng, kết quả nhận ra đối phương.
Lại là Phùng Nhất, gã bạn thân ngồi chung bàn năm cấp 3!
Ở bên trong thế giới kịch bản, Phùng Nhất làm việc tại Cổ Phường nhiều năm, rất hiểu rõ quá trình vận chuyển hàng hoá, hôm nay hai món bảo vật trấn điếm này không xuất ra khỏi kho, Lý Đằng cũng không có cơ hội lẻn vào nhà kho, hắn cảm giác chuyện này rất kỳ quái, vì vậy ra mặt giúp đỡ Lý Đằng giải thích vài câu, hy vọng Bách Diên có thể điều tra sau đó cho ra kết luận.
“Phùng Nhất, cậu bị đuổi việc! Mau tới phòng nhân sự lãnh lương tháng này!” Thẩm Nguyệt Thiền trực tiếp tuyên bố sa thải Phùng Nhất.
“Quản lý Thẩm, tôi chỉ là......” Phùng Nhất trợn mắt nhìn, có chút không thể tin được chính hắn chỉ nói vài câu giúp đỡ bạn học, lại bị đuổi việc.
“Nơi đây cậu không có quyền lên tiếng! Lập tức cút xéo tới phòng nhân sự! Bằng không thì cậu đừng hòng lãnh lương! Thưởng năm cũng không có phần!” Thẩm Nguyệt Thiền bắt đầu đe doạ Phùng Nhất.
Ở lúc mấu chốt thế này, thế mà Phùng Nhất đứng ra phá hoại chuyện lớn của Bách công tử, thậm chí còn khiến nàng bị Bách công tử trách mắng, điều này khiến cho Thẩm Nguyệt Thiền cực kỳ tức giận.
“Tôi muốn kiểm tra video giám sát, đây là có người vu khống! Hàng hoá không xuất khỏi kho, làm sao lại ở trong túi chúng tôi?” Cô cô Lý Đằng đã đoán được chuyện gì, lập tức yêu cầu Bách Diên, Thẩm Nguyệt Thiền.
Đây không phải là trắng trợn ngậm máu phun người sao? Phùng Nhất nói ra tình hình thực tế, bọn hắn lập tức sa thải người tại chỗ!
“Thật có lỗi, bởi vì dính đến bí mật buôn bán, ngoại trừ lãnh đạo cửa hàng cùng cục bảo an ra, bất kỳ người nào cũng không thể xem qua video giám sát của Cổ Phường.” Bách Diên đáp trả một câu rất trang bức.